“So với món kho hiện tại trong tiệm chúng ta đang bán thì thế nào?”
Dương Đại Hổ lắc đầu: “Không thể so được!”
Đây chính là hậu chiêu của Thẩm Húc. Thật ra kiếp trước, công thức nấu món kho của mẹ hắn không chỉ có gia vị, còn có cả tương ớt. Hai thứ hợp lại mới là bí phương hoàn chỉnh. Nếu nói trước kia món kho chỉ đạt chín mươi điểm, vậy thì sau khi chấm thêm tương ớt này, là có thể tăng lên tới một trăm hai mươi điểm.
Có lẽ nếu so chín mươi điểm với bảy tám mươi điểm của đối thủ, khác biệt không lớn lắm, nhưng nếu là một trăm hai mươi điểm thì sao? Đáp án rất rõ ràng.
Dương Đại Hổ vui mừng khôn xiết: “Anh có loại tương ớt này, sao khi Thẩm Thực Ký vừa khai trương không lấy ra luôn?”
“Không vội. Tôi dự định, sau khi những cửa hàng khác gia nhập Thẩm Thực Ký của chúng ta, tôi có thể trực tiếp cho bọn họ biết cách phối gia vị. Còn tương ớt sẽ do chúng ta cung ứng. Thứ đồ chơi này không khó làm, nhưng nếu phải sản xuất số lượng lớn để cung cấp cho nhiều cửa hàng, chỉ dựa vào vài người chúng ta sẽ không thực hiện được. Cho nên, trước khi có thể sản xuất hàng loạt, tạm thời không được để đám người gia nhập kia nhìn thấu con át chủ bài của chúng ta.”
Dương Đại Hổ giật mình hiểu ra: “Chẳng trách trước đây anh bảo em để ý xem có xưởng thực phẩm nào bán máy móc cũ đi không, anh muốn mua về làm tương ớt à?”
“Đúng cũng không đúng! Tôi định mua không chỉ một loại máy móc này, máy làm tương ớt phải mua, những máy khác cũng phải mua.”
Thẩm Húc đưa qua một tờ giấy, bên trên viết danh sách những thứ hắn cần mua.
Dương Đại Hổ càng nhìn sắc mặt càng nghiêm túc: “Ở thủ đô có ba xưởng thực phẩm lớn, dựa vào chính phủ, tiền bạc rủng rỉnh. Máy móc trong xưởng chỉ cần xảy ra vấn đề vài lần là nghĩ cách xin mua mới ngay. Thật ra máy móc cũ chỉ cần thay thế một vài linh kiện là có thể dùng bình thường, nếu có con đường mua về, đúng là không lỗ vốn.”
“Nếu anh chỉ cần một cái máy làm tương ớt, thật ra em có thể nghĩ cách. Nhưng anh muốn mua nhiều thứ thế này, sợ là không được. Dù xưởng thực phẩm có lắm tiền thế nào, cũng sẽ không thay đổi toàn bộ máy móc thành máy mới chỉ trong một lần. Hơn nữa có một vài loại máy móc anh viết trên giấy, em cũng chưa từng nhìn thấy, trong xưởng thực phẩm chưa chắc đã có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-381-mo-xuong-thanh-lap-cong-ty-3.html.]
Về điểm này, Thẩm Húc cũng đã nghĩ đến.
“Tôi biết, nếu có thể thật ra tôi muốn mua mới cơ. Nhưng mà hiện tại trong nước không có mấy loại máy móc này, phần lớn đều mua từ nước ngoài, cho dù tự mình sản xuất ra được cũng không bán cho tư nhân, đều cung cấp cho xí nghiệp quốc doanh.”
Thẩm Húc nhíu mày, điểm này cũng không phải hoàn toàn không thể giải quyết được, chỉ cần nói với Thẩm Hách một câu, nhờ ông ấy ra mặt, là có thể mua được ngay. Nhưng nếu hắn làm vậy, sẽ rước lấy tội dùng quyền mưu tư. Thẩm Húc không muốn thế, đâu phải hắn không trả nổi tiền, nếu bên kia bán máy móc, dù đắt hơn mười phần trăm hắn cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mua. Như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?
Nhưng nếu khéo léo một chút, dùng quan hệ thì sẽ thế nào? Thẩm Húc không phải người thanh cao, càng không phải người thích làm ra vẻ, không chịu nhờ cậy vào bối cảnh sau lưng, nhưng hắn không làm vậy, bởi vì hắn vẫn còn biện pháp vừa quang minh chính đại vừa tiện lợi hơn nhiều.
“Cậu cứ để ý trước, có thì mua về, không có cũng không sao, tôi sẽ nghĩ cách.”
Dương Đại Hổ có chút khó hiểu: “Anh định mua nhiều máy móc như vậy làm gì? Mua hết chỗ này tốn kém lắm đấy, ít nhất cũng phải mười vạn.”
“Tôi đã chuẩn bị mười lăm vạn, chắc là đủ rồi, nếu không đủ tôi có thể bỏ thêm chút nữa. Còn việc mua làm gì? Không phải cậu quên mục tiêu ban đầu khi chúng ta hợp tác rồi chứ? Mục tiêu của chúng ta không phải một cửa hàng, cũng không phải mười, hai mươi cửa hàng. Chúng ta sẽ mở xưởng, thành lập công ty.”
Dương Đại Hổ chấn động: “Bây giờ?”
Vân Chi
Anh ta vẫn luôn nhỡ rõ mục tiêu to lớn của bọn họ, nhưng cửa hàng vừa mới khai trương, nhanh như vậy đã tới bước mở xưởng thành lập công ty rồi à?
“Bây giờ có vội vàng quá hay không?”
Hai mắt Thẩm Húc sáng quắc: “Tuy rằng tiến độ hơi nhanh, nhưng với tôi mà nói lại không hề vội vàng chút nào. Dù sao bản kế hoạch này tôi đã phải mất hai năm để xây dựng nên, hơn nữa bây giờ đang là cơ hội tốt ngàn năm có một. Mấy ngày nữa tôi sẽ tới Bằng Thành một chuyến, thủ đô bên này giao cả cho cậu.”
Dương Đại Hổ gật đầu: “Được! Có em ở đây, anh cứ yên tâm!”