Buổi tối ngày hôm sau, hoạt động Dạ Dày Vương được tổ chức đúng hẹn.
Phía bên này Thẩm Húc vừa chuẩn bị đồ uống, vừa chuẩn bị màn thầu, phục vụ chu đáo khiến người tham gia thi đấu đều cảm thấy vô cùng tri kỷ, không ai nghĩ ra được dụng ý hiểm ác của Thẩm Húc.
Đương nhiên, có rất nhiều người biết tuy rằng màn thầu giảm ngấy, nhưng lại nhanh no, không được ăn nó. Thẩm Húc cũng không ép bọn họ, chỉ để nhân viên phục vụ xếp bên cạnh, không hề khuyên bảo người ta.
Bắt đầu thi đấu, một hai bát mì nước thịt kho đầu tiên vào bụng, mọi người còn cảm thấy chuyện này rất nhẹ nhàng. Sau ba bốn bát vẫn cảm thấy không khó khăn lắm như cũ. Đợi đến khi ăn đến năm sáu bát, có một nửa số người lộ ra vẻ ngượng ngùng, sau bảy tám bát mặc dù vẫn chịu đựng được không ăn thêm màn thầu, nhưng đa phần không chịu được phải uống thêm nước, đều uống ừng ực từng ngụm lớn.
Sau đó, người có thể trụ đến cuối cùng, có thể ăn hết mười phần mỳ nước thịt kho chỉ còn lại chưa tới một phần.
Tổ chức liên tục gần nửa tháng “Vong đấu loại”, mặc dù sau hai ngày đầu tiên có người đã tổng kết ra được bí quyết khi thi đấu, ban đầu khi mới ăn đều tự nhủ không được chạm vào màn thầu, không được chạm vào đồ uống. Nhưng đợi sau khi ăn được một nửa, rất nhiều người không kiên trì nổi nữa. Người không hoàn thành đều thở dài liên tục, cảm thấy đồ uống và màn thầu là chướng ngại lớn, đặc biệt là đồ uống. Nhưng bọn họ có thể nói gì bây giờ? Thẩm Húc đâu ép bọn họ phải uống? Hơn nữa người ta lại cung cấp miễn phí, không lấy tiền. Có thể trách Thẩm Húc sao? Tất nhiên là không rồi, nên chỉ có thể than thở, tự nhận thua cuộc.
“Đấu vòng loại” kết thúc, tổng cộng có mười ba người thành công lấy được danh hiệu Dạ Dày Vương.
Thẩm Húc cố ý cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi ba ngày, trận chung kết được đặt ở ba ngày sau.
Ngày hôm đó, số người đến xem náo nhiệt đạt tới đỉnh điểm, vô số người chen chúc nhau vào cửa hàng, cả một con phố gần như bị chiếm hết.
Thẩm Húc cố ý thuê thêm vài nhân viên tạm thời, bảo bọn họ chuẩn bị tốt đậu phộng, đồ uống và mỳ nước thịt kho lẩn trong đám người rao hàng. Hiệu quả vô cùng tốt,
Trên sân khấu, cuộc thi đấu được cử hành đúng hạn.
Có người trong đám đông kêu to, tiếng cổ vũ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trong mười ba người dự thi Dạ Dày Vương siêu cấp, chỉ có một người có thể lấy được tiền thưởng. Đặc biệt là lần thi đấu này không hạn chế số lượng, không ai biết trước được mình phải ăn bao nhiêu bát, chỉ cần người khác chưa dừng lại, mình nhất định không được dừng. Hơn nữa ngoài ăn nhiều hơn người khác ra, còn phải ăn nhanh hơn người khác, vì thế còn phải đua nhau cả về tốc độ.
Như vậy, khó khăn sẽ lớn hơn. Sau khi ăn được mười phần, người dự thi đều bắt đầu cố hết sức.
Nghĩ đến phí tổn phải bỏ ra, nghĩ đã kiên trì lâu như vậy rồi, bây giờ lại từ bỏ, hầu hết đều không cam tâm. Kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi, rất nhanh là có thể chiến thắng rồi, cứ như vậy chắc chắn sẽ có người không kiên trì nổi gục ngã trước, chỉ cần mình là người gục nhà cuối cùng là được. Gần như tất cả người dự thi đều mang theo tâm tư như vậy.
Vì thế, Thẩm Húc còn mời cả công an và bác sĩ tới hiện trường, lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng có thể giải quyết được, tránh gây ra án mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-378-hoat-dong-da-day-vuong-3.html.]
Đương nhiên, muốn một người sặc chết, hoặc no c.h.ế.t cũng không phải chuyện dễ dàng. Khi tới cực hạn, dù người đó muốn kiên trì, cơ thể cũng không tro phép.
Vì thế, sau khi người đầu tiên ngã xuống, tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba……
Mãi cho tới cuối cùng, sau khi chọn ra được Dạ Dày Vương siêu cấp rồi vẫn chưa xuất hiện tình cảnh mà Thẩm Húc lo lắng, xem ra hắn có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Vân Chi
Thẩm Húc và Dương Đại Hổ tự tay trao một trăm đồng tiền thưởng cho người thắng cuộc trước mặt mọi người, thu về vô số tiếng vỗ tay của quần chúng có mặt ở hiện trường, tiếng vỗ tay ấy mang vọng mãi bên tai, liên tục không dứt.
Sau khi tan cuộc, Thẩm Húc và Dương Đại Hổ ngồi tổng kết lại thu nhập hơn nửa tháng qua.
Ba nghìn bốn trăm sáu mươi ba đồng tám mao!
Dương Đại Hổ chấn kinh! Hoạt động Dạ Dày Vương đúng là đã mang đến lợi nhuận không tưởng như lời Thẩm Húc, một khoản lợi nhuận vô cùng lớn!
Không tính đến món kho, món này đều là món ăn mặn giá cả cao, xem như chiếm đa số lợi nhuận.
Điều khiến Dương Đại Hổ không ngờ chính là, mì nước thịt kho và cơm thịt kho lại bán được nhiều như thế, thậm chí còn có xu thế sắp vượt qua món kho. Đồ uống cũng như vậy, có món trà sữa Thẩm Húc mới đưa ra thị trường rất được phái nữ và trẻ con yêu thích, bởi vì giá cả không cao, mấy ngày nay người tới xem náo nhiệt gần như ai cũng mua một ly.
Tính toán cẩn thận, trong số lợi nhuận hơn ba nghìn này, lợi nhuận từ trà sữa thế mà lại chiếm một phần không nhỏ, chỉ đứng sau món kho, nằm chễm trệ ở vị trí thứ hai.
Mà món kho chẳng qua là đồ ăn mặn, giá cả cao, nếu xét về số lượng, trà sữa hoàn toàn xứng đáng là quán quân.
Hơn nửa tháng kiếm được hơn ba nghìn tệ, đây là khái niệm gì? Trong thủ đô này, rất nhiều người tích cóp cả đời cũng không cóp được số tiền ấy.
Cả người Dương Đại Hổ đều run rẩy, quay đầu lại nhìn Thẩm Húc. Thế nhưng sắc mặt Thẩm Húc vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, không có gì thay đổi.
Dương Đại Hổ hít sâu một hơi, đúng là phong độ của đại tướng có khác!
Đời này có lẽ chuyện chính xác nhất mà anh ta từng làm, chính là hợp tác với Thẩm Húc!
Đi theo Thẩm Húc, nhà hay xe, tất cả đều không thành vấn đề!
Cái đùi vàng này anh ta phải ôm, ôm thật chặt! Chết cũng không buông!