Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 373: Để Lưu Thúy Hoa phối gia vị
Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:07:06
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hợp đồng viết rất kỹ càng tỉ mỉ, Dương Đại Hổ không vội vã đặt bút, mà nghiêm túc xem kỹ từng câu từng chữ, sau đó mới ký tên mình xuống.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Húc: “Đợi khi hết kỳ hạn một năm gia nhập, anh sẽ thi hành toàn diện chế độ cửa hàng, vậy những quầy hàng hiện tại…”
“Dù sao quầy hàng cũng là kinh doanh không chính quy, về mặt vệ sinh hay là hình tượng bên ngoài, cửa hàng đều toàn diện hơn, có thể mang đến cho khách hàng ấn tượng tốt hơn. Sau khi nâng cấp thành cửa hàng gia nhập, tất nhiên sẽ hủy bỏ quầy hàng rồi.”
“Chắc cậu cũng đã nhìn ra, bây giờ quầy hàng kiếm được tiền thật, nhưng không đại biểu sau này vẫn sẽ kiếm được như vậy. Bởi vì hiện giờ người làm món kho mang đi bán còn ít, chúng ta buôn bán món kho gần như độc quyền, nhưng dạo gần đây đã có người bắt đầu có ý định gia nhập cái ngành nghề này rồi.”
“Cách phối gia vị món kho không phải mình tôi có, sau khi biết món kho kiếm được nhiều tiền như vậy, những người đầu bếp biết nấu món kho sẽ không động lòng sao? Tất nhiên là bọn họ sẽ cắm một chân vào rồi. Dù không từ chức tự mình đứng ra làm, vẫn có thể để vợ con hoặc họ hàng thân thích làm đem bán. Thị trường chỉ lớn như vậy, lượng khách chỉ có như vậy, khách mua hàng của chúng ta sẽ ít đi.”
“Tuy rằng món kho của mỗi nhà đều sẽ có đặc sắc riêng của mình, không thể nào giống nhau như đúc. Bí phương của tôi người khác không phục chế được, nhưng bí phương này cũng không phải thứ gì quá mức khó lường, nếu món kho tôi làm đạt chín mươi điểm, món kho của đối thủ đạt ba mươi điểm, như vậy mọi người sẽ đến mua của tôi, không mua của đối thủ.”
“Nhưng nếu món kho của đối phương đạt sáu mươi điểm, thậm chí bảy mươi, tám mươi điểm, dưới tình huống chênh lệch không lớn, cộng thêm các yếu tố khác như giá cả, thái độ phục vụ… Món kho của chúng ta sẽ không còn quan trọng nữa. Cho nên, không thể tránh được việc phải chuyển hình. Chúng ta cần dựa vào cửa hàng với đầy đủ điều kiện vệ sinh và sản phẩm mới để lôi kéo khách hàng. Hơn nữa hình thức buôn bán mới sẽ mang đến trải nghiệm khác cho khách hàng. Những điều này quầy hàng không thể so sánh được.”
Dương Đại Hổ nhíu mày: “Vậy Nhị Hổ……”
Tất nhiên là Thẩm Húc hiểu được anh ta có ý gì: “Tôi sẽ không ưu đãi cho Dương Nhị Hổ, cũng sẽ không cố ý nhằm vào Dương Nhị Hổ. Đến lúc đó dựa theo ý nguyện của mọi người, bọn họ muốn gia nhập theo phương thức mới thì gia nhập, không thì dừng hợp tác với tôi. Những người gia nhập khác thế nào, Dương Nhị Hổ cũng như vậy. Đương nhiên, bất kỳ ai đều phải làm theo quy định của côi, nếu ai có ý đồ xấu, tôi sẽ giải quyết bằng pháp luật.”
Dương Đại Hổ hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em không nợ nhà họ Dương nữa, cho nên anh không cần lo em sẽ thiên vị Nhị Hổ. Từ khi cậu ta ngầm đồng ý để Lưu Thiến làm ra những việc kia, và những lời sau đó cậu ta nói, em đã không còn thiên vị cậu ta, nghĩ cho cậu ta rồi. Anh cũng không phải lo em sẽ ở giữa gây khó dễ, cố ý đá cậu ta ra ngoài, nếu đã đồng ý hợp tác với anh, tất nhiên em sẽ tuân thủ đúng hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?” Thẩm Húc cười rộ lên: “Tôi không đến mức hà khắc như vậy đâu. Chúng ta đều là con người, đương nhiên sẽ bị cảm xúc ân oán ảnh hưởng, chuyện nảy rất bình thường. Chỉ một tư cách gia nhập mà thôi, Dương Nhị Hổ là ai chứ, cậu ta đáng để tôi truy cứu đối tác hiếm có khó tìm của mình sao?”
Dương Đại Hổ sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Thẩm Húc nói tiếp: “Thật ra ngày từ đầu khi tôi mời hai cậu bày quầy bán món kho với tôi, tôi đã coi trọng cậu rồi, là cậu chứ không phải Dương Nhị Hổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-373-de-luu-thuy-hoa-phoi-gia-vi.html.]
Dương Đại Hổ lập tức hiểu ra, giống như mây mù tan hết nhìn rõ mọi chuyện.
“Bởi vì em đã phân gia, không còn bất cứ quan hệ gì với Dương Nhị Hổ, nên anh mới quyết định hợp tác với em? Nếu em chưa phân gia thì sao?”
Thẩm Húc cười, không nói gì, ý tứ đã rất rõ ràng.
Dương Đại Hổ há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói được hai chữ: “Cảm ơn!”
Vân Chi
Cảm ơn Thẩm Húc đã tín nhiệm anh ta, đã cho anh ta cơ hội này.
Nói xong vấn đề hợp tác, tiếp đó là phân công nhiệm vụ. Cửa hàng đầu tiên rất quan trọng, giống như quầy hàng đầu tiên vậy, phải làm tốt mới hấp dẫn được người gia nhập, cho nên chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, phải cẩn thận trên mức bình thường.
Đúng như lời Dương Đại Hổ nói, trung tâm mua sắm Hồng Tinh rất thích hợp để mở cửa hàng, nhưng Thẩm Húc không muốn thuê, mà muốn mua. Hơn nữa hắn cũng đã mua từ lâu, sau đó là vấn đề quy hoạch trang trí mặt tiền cửa hàng, thiết kế bố trí không gian bên trong… vv.
Thẩm Húc khẽ gõ lên mặt bàn: “Hai chúng ta đều có rất nhiều việc phải làm, sẽ rất bận, chỉ sợ không có thời gian phối gia vị cung cấp cho đám người gia nhập kia. Cậu về nói với vợ mình một tiếng, để cô ấy phụ trách mảng này nhé. Tôi sẽ dạy cô ấy làm thế nào.”
Dạy Ngô Thúy Hoa phối gia vị thế nào, tương đương với tiết lộ bí phương.
Dương Đại Hổ vô cùng chấn động: “Anh không sợ em cầm bí phương sẽ sinh ra ý đồ khác à?”
“Cậu sẽ thế sao? Tôi tin nhân phẩm của cậu, cũng tin tưởng cậu không phải người thiển cận như vậy.” Thẩm Húc giơ bản kế hoạch trong tay lên: “Biết được bí phương rồi lập tức giải tán không hợp tác với tôi nữa, cậu cầm bí phương có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi tin tưởng giá trị con người tôi lớn hơn bí phương nhiều, hơn nữa…”
Thẩm Húc cười nhạt: “Đợi sau khi thay đổi thành cửa hàng gia nhập, sau này số cửa hàng gia nhập sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Chúng ta nắm giữ bí phương cung cấp gia vị như bây giờ sẽ không thích hợp nữa, sẽ có lúc phải cho người gia nhập tự mình phối gia vị, chúng ta không thể đặt toàn bộ thời gian và tinh lực của mình vào việc này. Cậu cảm thấy tôi đã dám để bọn họ biết gia vị được phối chế thế nào, tôi sẽ không còn chiêu khác để kiềm chế bọn họ sao?”
Dương Đại Hổ hoàn toàn bội phục. Hóa ra ngay từ đầu khi quyết định buôn bán món kho, Thẩm Húc đã nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, còn để lại hậu chiêu nữa. Phòng ngừa chu đáo, mưu kế tuyệt diệu, khiến người ta không thể không cảm thán.
Anh ta, vẫn phải học hỏi thêm nhiều!