Đây là lần đầu tiên Dương Đại Hổ biết trên đời còn có thứ gọi là bản kế hoạch. Trước đây tuy rằng anh ta cũng thường xuyên nghĩ sau này mình phải làm gì, cũng nghĩ ra mình nên chuẩn bị như thế nào, nhưng chưa bao giờ ghi chép lại, càng khỏi nói tới bản kế hoạch kỹ càng và tỉ mỉ thế này.
Hiện giờ trong tay anh ta đang cầm bản kế hoạch viết về một phần ba năm sau của Thẩm Húc. Trong vòng ba năm, tạo ra nhãn hiệu nổi danh cả nước, người nào cũng biết đến. Mục tiêu này rất lớn, nếu đặt trên người người khác, có lẽ Dương Đại Hổ sẽ cảm thấy đối phương nằm mơ giữa ban ngày, chỉ trong ba năm muốn làm được như vậy đúng là kẻ si nói mộng.
Nhưng người đưa ra kế hoạch này là Thẩm Húc, không hiểu sao Dương Đại Hổ lại cảm thấy đối phương có thể làm được.
Thẩm Húc dựa lưng vào ghế, nói dõng dạc: “Cửa hàng vẫn phải mở, nhưng không chỉ mở một cửa hàng. Ánh mắt chúng ta không thể giới hạn trong một cửa hàng.”
Sắc mặt Dương Đại Hổ có chút phức tạp, sau khi xem xong bản kế hoạch, anh ta đã hiểu được ý đồ cơ bản của Thẩm Húc.
“Trước đây anh cố ý chỉ ký gia nhập quầy hàng một năm, là đã nghĩ đến sau này muốn đổi toàn bộ quầy hàng gia nhập thành cửa hàng rồi à?”
“Đúng! Ngay từ đầu đã mở cửa hàng là chuyện không thực tế. Chi phí mở cửa hàng quá lớn, không nhiều người có đủ vốn và đủ quyết đoán. Nhưng quầy hàng thì khác, quầy hàng không mất nhiều vốn, phí tổn thấp, rất nhiều gia đình có thể thừa nhận nổi. Trước tiên gia nhập với hình thức quầy hàng, để những người đó quen với cách nấu món kho, thấy được lợi nhuận tốt đẹp từ mua bán món kho, cũng có niềm tin nhất định đối với chúng ta.”
“Một năm sau, tôi lại nói với bọn họ sửa quầy hàng thành cửa hàng, bọn họ không muốn mất tư cách gia nhập, muốn theo chúng ta kiếm nhiều tiền hơn, mười người gia nhập có tám chín người sẽ đồng ý. Khi đó, có khoản tiền thu vào sau một năm bầy quầy bán hàng, bọn họ cũng tích cóp đủ tiền vốn ban đầu để mở cửa hàng rồi. Cho dù có nhà chi tiêu nhiều chút, không lấy ra đủ tiền vốn, tôi cũng đã suy xét đến điều này rồi.”
Vân Chi
“Tôi sẽ đưa ra hai hình thức gia nhập. Thứ nhất, giống như bây giờ, nộp phí gia nhập và phí chỉ đạo kỹ thuật, phí tổn cửa hàng và lợi nhuận do bọn họ tự gánh vác. Thứ hai, tôi sẽ bỏ ra một phần tiền vốn, giúp bọn họ mở cửa hàng, nhưng tôi sẽ chiếm 55% lợi nhuận của cửa hàng.”
“Cửa hàng sẽ quy hoạch thành hai phần, sẽ không chỉ bán món kho, tôi sẽ tăng thêm chủng loại mới, ví dụ như vịt nướng… Thêm vào đó còn bố trí khu ăn uống, trong cửa hàng còn bán thêm mì nước thịt kho, cơm thịt kho… Có thể ngồi trong cửa hàng ăn, cũng có thể mua mang về.
Dương Đại Hổ vô cùng bội phục Thẩm Húc. Có ý tưởng, có tiền vốn, có lá gan, có quyết đoán, có năng lực. Tất cả yếu tố để thành công Thẩm Húc gần như đều không thiếu.
Dương Đại Hổ rất kích động, anh ta biết rõ, kế hoạch hiện tại của Thẩm Húc chỉ là kế hoạch bước đầu, sau đó còn bước thứ hai, bước thứ ba. Nếu mỗi bước đều ổn định, sau này Thẩm Ký sẽ trở thành cái tên nhà nhà đều biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-372-ke-hoach-ba-nam.html.]
Nhưng anh ta vẫn có nghi hoặc.
“Bí phương là của anh, kế hoạch là của anh, thậm chí tài chính cũng do anh bỏ ra, em không góp vào được bao nhiêu tiền, thứ em có duy nhất chính là bản thân em, hợp tác với em không phải rất có hại sao?”
Thẩm Húc khẽ cười: “Cho nên, chúng ta phân chia không thể nào là năm năm, thậm chí còn không thể chia bốn sáu như trước kia khi chúng ta cùng nhau bày quầy hàng. Cậu chỉ chiếm 20%, như vậy cậu vẫn đồng ý sao?”
Nếu có thể thực hiện được mục tiêu cuối cùng như trong bản kế hoạch của Thẩm Húc, dù là 20%, đối với Dương Đại Hồ mà nói cũng là ước mơ mà trước đây hắn không dám mơ rồi. Mở một cửa hàng mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Cho dù là cửa hàng mới mở thu được nhiều hơn quầy hàng trước đây, cùng lắm cũng chỉ kiếm được khoảng một nghìn. Nhưng đi theo Thẩm Húc, thì không như vậy.
Ba năm sau là anh ta có thể vượt lên một tầng cao mới, một giai tầng mới. Mà đây mới chỉ là kế hoạch ba năm, Thẩm Húc sẽ không dừng lại ở kế hoạch ba năm này, sau đó nhất định vẫn còn kế hoạch năm năm, mười năm.
Cảm xúc trong lòng Dương Đại Hổ lúc này rất khó diễn tả, đừng nói 20%, dù chỉ 10%, anh ta cũng đồng ý!
Lấy 20% anh ta còn có chút chột dạ, dù sao anh ta tự cảm thấy tác dụng của bản thân trong kế hoạch này không lớn lắm.
“10% là đủ rồi, 20% quá nhiều.”
“Chỉ thấy người chê ít, chưa thấy người ngại nhiều. Cậu đúng là……” Thẩm Húc bật cười, lắc đầu.
Vẻ mặt Dương Đại Hổ vô cùng nghiêm túc: “Tiền ai không thích, em cũng muốn kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, nhưng em muốn kiếm tiền bằng chính bản lĩnh của mình, dùng năng lực bản thân để kiếm tiền chứ không phải đi đường ngang ngõ tắt, lòng đầy ý đồ xấu, cũng không phải kiếm được nhờ tham lợi ích của người khác.”
Điều khiến Thẩm Húc coi trọng Dương Đại Hổ chính là điều này, nếu không hắn muốn tìm người làm việc giúp mình còn không dễ dàng sao? Nhưng tìm người hợp tác là tìm người làm lâu dài với mình, tất nhiên phải tìm người hợp ý với mình về mọi mặt rồi.
“Đừng tự coi nhẹ bản thân như thế. Tôi cho cậu 20% tất nhiên là vì cậu đáng giá. Bây giờ nhìn có vẻ như tất cả mọi thứ đều do tôi bỏ ra, có lẽ cậu sẽ cảm thấy mình là người được lợi, nhưng đừng sốt ruột, yên tâm, sau này còn rất nhiều việc cậu phải bỏ công sức ra.”
Thẩm Húc lấy ra một bản hợp đồng: “Nếu cậu đồng ý làm với tôi, vậy thì xem xét cẩn thận, bên trong có vài điều khoản ràng buộc đôi bên, đảm bảo quyền lợi đôi bên, nếu cậu cảm thấy không vấn đề gì, thì ký tên đi.”