Dương Đại Hổ giận quá hóa cười: “Mở miệng nói em luôn tự quyết định, cậu ta có năng lực thì cậu ta tự quyết định xem nào? Gặp chuyện do dự không quyết đoán, trước sợ sói sau sợ hổ, ngày nào cũng nằm mơ kiếm được nhiều tiền, lại không muốn gánh vác nguy hiểm, mơ cũng không đẹp như vậy! Với tính tình ấy, đợi cậu ta ra quyết định, rau kim châm cũng lạnh rồi!”
Thẩm Húc yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại thêm trà cho anh ta, chờ anh ta phát tiết xong, mới mở miệng dò hỏi: “Vợ cậu thế nào rồi?”
Nói đến vợ mình, sắc mặt Dương Đại Hổ mới hòa hoãn đôi chút: “Nằm viện vài ngày đã khá hơn rồi, bây giờ đã về nhà, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, bồi bổ một chút sẽ không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dương Đại Hổ cũng nghĩ như vậy, anh ta thở phào một hơi: “Em đã phân gia dọn ra ngoài rồi, sau này chỉ lo cho vợ con mình là được. Dương Nhị Hổ thế nào, sau này không liên quan đến em.”
Thẩm Húc ngơ ngẩn: “Cậu là con trưởng nhỉ? Sao phân gia cậu lại dọn ra ngoài?”
“Em không phải con ruột của nhà họ Dương.”
Vân Chi
Thẩm Húc:……
“Em là trẻ mồ côi, mỗi ngày đều xin cơm trên phố, khi em sắp c.h.ế.t đói thì gặp được cha nuôi, ông ấy nhặt em về nhà. Cha mẹ nuôi em kết hôn đã nhiều năm vẫn chưa có con, nên nuôi em như con ruột trong nhà. Thứ nhất vì hai người nghĩ nếu thật sự không có con, nhận nuôi em sau này có thể có người dưỡng lão. Thứ hai là nghe người ta nói, nhận nuôi đứa con trai sẽ mang con trai tới cho nhà mình, muốn thử một lần.”
Thẩm Húc hiểu rõ: “Sau khi nhận nuôi cậu, bọn họ có Dương Nhị Hổ?”
“Đúng! Có lẽ là vào năm thứ hai sau khi em tới nhà họ Dương, mẹ nuôi em mang thai, sau đó sinh ra Nhị Hổ. Nhưng cha mẹ nuôi em đều là người phúc hậu, không vì vậy mà đối xử khắt khe với em, thậm chí còn cho rằng là em mang Nhị Hổ tới cho bọn họ, nên đối xử với em vẫn rất tốt. Cho dù là ăn hay mặc, Nhị Hổ có, em cũng có, còn nuôi em học lên cấp ba. Đáng tiếc vào năm em học lớp mười một, cha nuôi bị bệnh, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà vẫn không thể cứu lại được, mẹ nuôi em bi thương quá độ, sức khỏe càng ngày càng kém, cho nên em mới không thể tiếp tục đi học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-371-hop-tac-lam-lon.html.]
Dương Đại Hổ nói xong, trong mắt còn vương chút ánh nước: “Cha mẹ nuôi em đều là người tốt hiếm có. Em biết, bọn họ đối với em ân trọng như núi, cho nên em thật lòng coi Nhị Hổ là em trai mình, mọi chuyện đều nghĩ cho cậu ta, nhưng em không ngờ, cậu ta lại nghĩ em là người như vậy.”
“Hai người phân gia, mẹ nuôi cậu đồng ý không?”
“Bà ấy đồng ý. Chính bà ấy chủ động đứng ra phân gia cho chúng em. Chuyện đã ồn ào đến bước này rồi, em và Nhị Hổ đã không còn cách nào giống như trước kia, đã sinh ra khoảng cách, không thể nào làm anh em được nữa. Phân gia là không thể tránh được. Lưu Thiến nắm lấy ân tình của nhà họ Dương đối với em, khiến em tay trắng rời khỏi nhà.”
“Nhưng mẹ không đồng ý, bà ấy kiên trì chia một nửa số tiền kiếm được từ món kho mấy tháng qua cho em, quầy hàng và những thứ khác để lại cho Nhị Hổ, coi như trả lại ân tình cho nhà họ Dương. Bà ấy nói, tuy nhà họ Dương đã cứu em, đã nuôi em lớn, nhưng em cũng từng làm không ít việc vì nhà họ Dương. Bây giờ phân gia, từ nay về sau em không nợ bọn họ.”
Thẩm Húc bật cười: “Bà ấy đúng là mắt tinh tâm sáng.”
Bà ấy có tư tâm, biết con ruột không phải người có khả năng, cho nên để lại quầy hàng kiếm được tiền và tiền vốn cho con ruột, chỉ cần con ruột chịu khó chăm chỉ làm ăn, dựa vào quầy hàng này cũng có được cuộc sống tốt lành. Nhưng bà ấy cũng không quên Dương Đại Hổ, một nửa số tiền kiếm được từ quầy hàng bán món kho mấy tháng qua cũng đủ để Dương Đại Hổ làm lại từ đầu rồi.
Đặc biệt là, trong lòng bà ấy còn hiểu rõ, nếu tính theo trả giá, Dương Đại Hổ nên được nhiều hơn, cho nên bà ấy bỏ thêm một câu, nói từ nay về sau, Dương Đại Hổ không còn nợ nhà họ Dương.
Bà ấy trả tự do cho Dương Đại Hổ, từ do cả về thể xác lẫn tinh thần. Cũng mượn cơ hội này để ngăn cản Dương Nhị Hổ và Lưu Thiến tiếp tục dùng ân tình bức bách Dương Đại Hổ.
Dương Đại Hổ nhìn chân trời, ánh mắt m.ô.n.g lung.
Anh ta hiểu nỗi khổ tâm của mẹ nuôi. Mẹ nuôi là người tốt.
Thẩm Húc đột ngột đổi chủ đề: “Nếu đã như vậy, chúng ta bàn chuyện hợp tác với nhau đi. Thuê cửa hàng bán món kho chỉ là làm ăn nhỏ, chúng ta làm lớn hơn chút nhé!”
Dương Đại Hổ:???!!!