“Thuê cửa hàng không như bày quầy hàng, phí thuê quầy hàng không thấp, hơn nữa có cửa hàng, còn có thêm phí điện nước, phí vệ sinh… Và nhiều loại phí tổn khác.”
Dương Đại Hổ cũng đã nghĩ đến những điều này: “Em biết, em đã tính toán thử rồi. Mặc dù phí tổn nhiều, nhưng lượng khách bên phía trung tâm mua sắm Hồng Tinh lại lớn, bên đó còn buôn bán tập trung, nhiều cửa hàng, cho dù là người đi mua đồ ngang qua, cũng có thể trở thành khách hàng tiềm năng của chúng ta. Em có lòng tin với món kho Thẩm Ký.”
“Nếu cậu muốn làm, thật ra tôi có thể cho cậu gia nhập. Có điều…” Thẩm Húc nhìn về phía anh ta: “Quầy hàng trước đó cậu tính thế nào?”
Nói tới đây, Dương Đại Hổ thở dài một tiếng: “Em để cho Nhị Hổ.”
Nhìn vẻ mặt của anh ta, là biết trong chuyện “Để lại” này còn có ẩn tình.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Dương Đại Hổ cúi đầu, châm một điếu thuốc, điếu thuốc cháy hết lại châm thêm một điếu mới. Cứ như vậy cho đến khi hút đến điếu thứ tư, cuối cùng anh ta mới mở miệng.
“Nhị Hổ có chút tham lam, còn lỗ tai mềm, em ấy với vợ mình vẫn luôn có ý đồ xấu với bí phương của anh. Em biết điều này, nhưng em chỉ cho rằng bọn họ có ý xấu trong lòng, thời buổi này ai khkoong muốn phát tài, ai không ôm giấc mộng làm giàu? Cho bọn họ làm, với lá gan và đầu óc của Nhị Hổ cũng không làm ra được chuyện như Dương Đông Đông, cho nên, em vẫn luôn cảm thấy có em ở bên nhìn, sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng em không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn như vậy!”
Trong mắt Dương Đại Hổ có chút lạnh lẽo, đôi môi mím chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
“Anh có nhớ, năm trước khi vợ Nhị Hổ tới tìm anh, nói muốn làm thay cho Thúy Hoa vài ngày không?”
Thẩm Húc hiểu rõ, khi Lưu Thiến tới, hắn đã biết trong chuyện này chắc chắn có miêu nị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-370-duong-dai-ho-phan-gia.html.]
“Tôi nhớ.”
Dương Đại Hổ châm biếm: “Sao cô ta có thể tốt bụng đi làm việc giúp Thúy Hoa như vậy, cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này tới nhà họ Thẩm trộm bí phương của anh mà thôi. Anh biết Thúy Hoa bị ốm thế nào không? Là do Lưu Thiến cố ý cầm không chắc ấm nước sôi, khiến nước đổ hết lên người Thúy Hoa. May mà Thúy Hoa nhanh tay lẹ mắt, tránh thoát được, không xảy ra vấn đề gì lớn, bchir bị thương ở tay. Nhưng đó là cả ấm nước sôi, nước nóng như vậy, nếu hắt cả lên người sẽ gây ra hậu quả thế nào, bọn họ thật sự không rõ sao? Bọn họ là trẻ con ba tuổi chắc?”
Nhắc tới chuyện này, Dương Đại Hổ nghiến răng nghiến lợi.
“Nước chỉ lướt qua mu bàn tay Thúy Hoa chảy xuống, bởi vậy Thúy Hoa bị thương không nặng, khi vừa chạm vào đã ngâm nước lạnh hạ nhiệt độ luôn, còn bôi thêm dầu mè, bác sĩ nói xử lý kịp thời, kê cho chút thuốc bảo cô ấy bôi vài ngày là được. Thúy Hoa là người nông thôn lên thành phố, trước đây khi bị ốm nặng đều kiên trì ra đồng làm việc, căn bản cô ấy không hề để ý tới vết thương nhỏ này, sao có thể đồng ý ở nhà nghỉ ngơi, không tới làm việc cho anh, ngược lại để em dâu đi làm thay mình?”
“Lưu Thiến thấy chiêu đầu tiên của mình không đạt được mục đích, lại thêm chiêu khác. Cô ta đi mua một túi thuốc xổ về, lần này sợ dược hiệu quá nhỏ, hiệu quả không tốt, dẫn tới kết quả như vụ ấm nước sôi, cô ta bèn đổ cả một túi thuốc xổ vào canh của Thúy Hoa. Cả một túi thuốc xổ, dược tính cực mạnh, khiến Thúy Hoa đi ngoài liên tục, cả người mất hết sức lực không thể xuống nổi giường, không còn cách nào khác cô ấy đành phải vào nằm viện.”
Vân Chi
Dương Đại Hổ nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ vì có thể tới nhà anh làm việc, chỉ vì khả năng có thể ăn trộm được bí phương! Bọn họ lại dám làm như vậy, bọn họ không hề nghĩ tới, Thúy Hoa có thể sẽ bỏ mạng vì mấy thứ này! Đặc biệt là, nếu không phải do em phát hiện ra bọn họ không thích hợp, bảo người đi theo dõi bọn họ, nghe lén được bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ sợ khi Thúy Hoa bị bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, chúng em vẫn chưa biết gì cả.”
Rầm!
Dương Đại Hổ nện một quyền trên mặt bàn: “Em tự nhận em đối xử với Nhị Hổ không tệ. Nhị Hổ đua đòi, muốn kiếm nhiều tiền, lại không có bản lĩnh, không có năng lực, đặc biệt còn không có đầu óc và quyết đoán. Nhưng chỉ cần em tìm được việc, nghĩ ra được cách, đều sẽ kéo cậu ta làm cùng, chia cho cậu ta một phần.”
“Mấy năm nay, dù gặp phải chuyện gì, em đều xông lên đầu tiên, Nhị Hổ giúp đỡ phía sau. Nhưng mà như vậy, sau khi kiếm được tiền chúng em vẫn luôn chia đều nhau, em không hề lấy nhiều hơn cậu ta một tí tẹo nào. Nhưng anh đoán xem sau khi mọi chuyện bại lộ, em nói lý với bọn họ, khi xảy ra tranh chấp, Nhị Hổ đã nói thế nào?”
“Nhị Hổ nói, ai biết em đã từng cắn xén bao nhiêu, cất giấu bao nhiêu. Còn nói em luôn tự mình quyết định, không để cậu ta vào mắt, em chỉ coi cậu ta là chân chạy vặt!”
A!!!