Ngõ Hạnh Hoa, nhà họ Thẩm.
Thẩm Húc mời Lưu Thiến vào nhà, có chút kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây, chị dâu cô đâu?”
“Chị dâu tôi bị ốm, đang ở nhà tĩnh dưỡng. Chị ấy không tới được, nên mới bảo tôi tới làm thay chị ấy mấy ngày. Anh cứ yên tâm, ở nhà tôi cũng làm quen những việc này rồi, đảm bảo tay chân nhanh nhẹn.”
“Bị ốm?” Thẩm Húc liếc mắt nhìn cô ta: “Bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”
“Không phải bệnh nặng gì, anh đừng lo lắng. Ui, chổi nhà mình để đâu nhỉ? Để tôi quét dọn nhà cửa trước.”
Làm giúp việc cho người ta, phải nhanh chóng chiếm được lòng tin của gia chủ trong thời gian ngắn nhất, cố gắng ở lại lâu hơn vài ngày, kỹ năng cơ bản cần thiết nhất chính là: Chăm chỉ.
Lưu Thiến xắn tay áo lên muốn lập tức làm việc, lại bị Thẩm Húc ngăn cản: “Không cần đâu! Nếu chị dâu cô bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Cô cũng về đi, không cần làm thay cô ấy đâu. Chỗ chúng tôi cũng không có việc gì, không cần đến cô.”
Lưu Thiến nóng nảy: “Có phải anh sợ tôi làm không tốt không? Tôi rất có năng lực, không hề kém chị dâu tôi đâu...”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó, Thẩm Húc đã vội vàng xua tay: “Không liên quan đến cô, dù chị dâu cô không bị ốm, tôi cũng đang muốn nói với cô ấy, trong khoảng thời gian này không cần cô ấy tới đây.”
Lưu Thiến ngây ngẩn cả người.
“Thuê chị dâu cô, chủ yếu là vì đưa đón ba đứa trẻ đi học, khi tôi bận rộn, thay tôi nấu cơm, chăm sóc bọn trẻ. Những việc như quét dọn vệ sinh đều là việc thêm vào, bây giờ bắt đầu kỳ nghỉ đông, bọn trẻ không cần đi học, Điền Tùng Ngọc cũng không phải tới trường, có hai vợ chồng chúng tôi ở nhà, đám trẻ có người chăm sóc rồi, đúng là chị dâu cô không cần thiết phải tới đây.”
“Hơn nữa cũng sắp tết rồi, tôi định đưa vợ con qua nhà cha mẹ, cô xem, chúng tôi đang bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi, ngày mai sẽ qua đó, ở lại đến khi khai giảng năm sau mới quay về. Cho nên, thật sự không cần cô tới đây làm thay cho chị dâu mình.”
Lưu Thiến chưa bao giờ nghĩ tới còn có biến cố bất ngờ như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Vậy… Vậy còn gia vị anh cung cấp cho người gia nhập thì sao? Vẫn phải làm chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-368-luu-thien-toi-lam-thay.html.]
Thẩm Húc bình tĩnh nhìn cô ta, khóe miệng cong lên: “Phối gia vị không tốn quá nhiều thời gian, cùng lắm chỉ nửa ngày là xong. Nhà cha mẹ tôi cũng ở thủ đô, cách nơi này không xa lắm, qua lại mỗi ngày cũng không thành vấn đề.”
Vân Chi
Chuyện này, đúng là Lưu Thiến không để ý thật: “Nhưng anh thuê chị dâu tôi làm việc, trả công mười tám đồng mỗi tháng thì sao?”
“Cô yên tâm, tuy rằng tháng này chị dâu cô không làm đủ số ngày, nhưng tôi vẫn sẽ trả mười tám đồng như cũ, không bớt một phân nào. Đợi đến tết, tôi còn cho cô ấy tiền thưởng tết nữa.”
Nghe thấy thế, Lưu Thiến lập tức ghen ghét đỏ mắt. Không phải chỉ là người giúp việc sao? Thế mà còn nhận được đãi ngộ bậc này! Số phận Ngô Thúy Hoa tốt thật đấy.
Càng nghĩ càng ghen gét, Lưu Thiến cảm thấy cả người mình sắp hóa thành chanh tinh rồi, nhưng may mà cô ta vẫn nhớ rõ mục đích của mình, cưỡng chế ghen ghét trong lòng, nói: “Vậy sao được! Chúng tôi không làm gì sao có thể lấy tiền của anh! Hay là tôi giúp anh…”
“Nếu cô cảm thấy băn khoăn, vậy cũng dễ thôi. Tháng này làm thiếu bao nhiêu ngày, tôi sẽ trừ tiền bấy nhiêu ngày là được.”
Lưu Thiến:……
Lưu Thiến muốn khóc. Ý cô ta là như vậy sao? Rõ ràng cô ta chỉ muốn tìm cơ hội ở lại nhà họ Thẩm thôi mà, sao Thẩm Húc lại không ra bài theo lẽ thường như vậy?
Cuối cùng, Lưu Thiến chỉ có thể thở phì phì ra về.
Thẩm Húc không đặt khúc nhạc đệm nho nhỏ này trong lòng, còn chuyện trừ tiền theo số ngày thiếu chẳng qua là nhằm vào Lưu Thiến mà thôi. Ngô Thúy Hoa làm việc có tâm, ngoài công việc do Thẩm Húc phân công ra, những việc khác chỉ cần tiện tay cô ấy sẽ làm, hơn nửa năm qua có thể nói đối phương đã thu dọn nhà họ Thẩm gọn gàng sạch sẽ, gần như không hề xin nghỉ, bây giờ cho cô ấy nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cũng là việc nên làm.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc đưa vợ con về khu tập thể Ngô Đồng.
Bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, Thẩm Húc cũng không bận rộn gì, rảnh rỗi thì đi dạo phố với Viên Tố Quân và Điền Tùng Ngọc, đặt mua hàng tết. Nói là đi mua cùng, thật ra hắn lại không hề có cơ hội đưa ra ý kiến, gần như chỉ là cu li khuân vác đồ đạc. Cho nên Thẩm Hướng Dương vô cùng khó hiểu, theo ý cậu ta, có thời gian rảnh ở nhà ăn chơi ngủ nướng không thơm hơn sao? Cần gì phải ra ngoài chịu tội giữa thời tiết lạnh lẽo băng giá như vậy?
Sau khi biết chuyện, cậu ta đã bị Viên Tố Quân ném cho một cái tát, bắt ra ngoài làm công nhân khuân vác số hai.