Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 366: Vợ chồng Dương Nhị Hổ nảy sinh ý xấu (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-20 02:01:38
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Đông Đông bị bắt, cả người nhà họ Hoàng cũng bị mang đi theo.

Kết cục bất ngờ này khiến mọi người kinh ngạc.

“Này…… Sao trong chuyện này còn có cả nhà họ Hoàng?”

“Do bà Hoàng sai Dương Đông Đông tới trộm cách phối gia vị của Thẩm Húc à? Không phải bà Hoàng vẫn luôn chán ghét Dương Đông Đông sao? Thế nào lại dính vào một khối rồi?”

“Chuyện này có gì kỳ lạ đâu? Chán ghét ai cũng không thể chán ghét tiền! Ai chẳng biết cách phối gia vị của Thẩm Húc hái ra tiền, Dương Đông Đông không ở khu này, sao có thể biết được. Tôi biết ngay mà, bình thường bà Hoàng thích xem náo nhiệt nhất, nhà ai có chuyện gì chắc chắn đều xuất hiện bóng dáng bà ta ở hiện trường, chuyện tối hôm nay ồn ào lớn như vậy, thế mà bà ta lại không tới xem, khi chúng ta qua nói Dương Đông Đông ăn trộm bị bắt, vẻ mặt bà ta lúc đó đã không bình thường rồi.”

Mọi người thảo luận say sưa, cũng có người xấu hổ vì trước đó khuyên Thẩm Húc bỏ tiền ra mua bình an, tới chỗ Thẩm Húc xin lỗi. Thẩm Húc cũng không để ý lắm, khách sáo tiễn mọi người ra khỏi cửa.

Trò khôi hài tối hôm đó đã hạ màn như vậy.

Người nhà họ Hoàng muốn đẩy toàn bộ tội danh sang người Dương Đông Đông, nhưng bà Hoàng đã nói lỡ miệng, khiến công an nghi ngờ. Là người bị tinh nghi chính, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi công an dùng đủ loại thủ đoạn, cuối cùng vẫn phải nói rõ chân tướng.

Ba ngày sau Thẩm Húc nhận được thông báo từ công an.

Chủ mưu của việc này là do bà Hoàng và Hoàng Hữu Trung, Dương Phương Phương là người chịu trách nhiệm liên lạc với người thi hành là Dương Đông Đông, Mấy người bọn họ, không ai không tham gia vào chuyện này.

Vết thương trên chân Dương Đông Đông còn chưa khỏi, hai tay bị gãy xương, tình hình tương đối nghiêm trọng, tuy rằng sau đó đã được chẩn trị, nhưng muốn chữa trị tốt hơn, cần phải giải phẫu nối xương. Nếu là nơi khác còn dễ nói, nối lại xương ngón tay tương đối khó, yêu cầu cao hơn những bộ phận khác, muốn làm phẫu thuật phải tới bệnh viện lớn, chi phí cực cao.

Nhà họ Dương không đủ tiền phẫu thuật, nảy sinh ý định tới gây chuyện với Thẩm Húc. Nhưng Thẩm Húc là ai chứ? Hắn sẽ sợ người tới gây sự nên thỏa hiệp sao? Không thể nào!

Nhà họ Dương tới gây sự một lần, Thẩm Húc báo cảnh sát một lần.

Người trong đồn công an đều biết hắn có quan hệ với người của cục công an thành phố, vô cùng để ý đến chuyện của hắn. Lần đầu tiên công an đứng ra cảnh cáo người nhà họ Dương, lần thứ hai bắt tới đồn công an phê bình giáo dục, tới lần thứ ba trực tiếp giam giữ.

Sau ba lần, cuối cùng nhà họ Dương cũng hiểu ra Thẩm Húc không phải những người trước kia bọn họ gặp phải, chỉ cần bọn họ liều c.h.ế.t gây sự sẽ thỏa mãn bọn họ. Thẩm Húc là người tàn nhẫn, nếu bọn họ dám liều c.h.ế.t gây sự, Thẩm Húc dám để bọn họ c.h.ế.t thật. Khả năng sau đó đối mặt với t.h.i t.h.ể của bọn họ, ma đầu này còn không thèm chớp mắt một cái.

Người nhà họ Dương sợ hãi lui bước, hành quân lặng lẽ, không dám tới tìm Thẩm Húc nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-366-vo-chong-duong-nhi-ho-nay-sinh-y-xau-1.html.]

Trong lúc bọn họ làm ầm ĩ, vụ án cũng đưa ra phán quyết cuối cùng.

Ba người Dương Đông Đông, bà Hoàng, Hoàng Hữu Trung nhận cùng một mức án, đều là mười năm tù. Dương Phương Phương thấp hơn một chút, bị phán bảy năm.

Cha, mẹ, bà nội đều vào tù, hai đứa nhỏ Hoàng Tiểu Nha và Hoàng Tiểu Bảo không nơi nương tựa, người nhà họ Dương nảy sinh ý đồ xấu. Công việc của Hoàng Hữu Trung hiện giờ tiền lương không thấp, đi làm nhiều năm như vậy, trong nhà chắc chắn có tiền tích cóp, bọn họ đứng ra nhận nuôi hai đứa trẻ, cũng thuận lý thành chương thu được tất cả tài sản cảu nhà họ Hoàng vào túi mình. Sau này nhà họ Hoàng sẽ thế nào, nhà họ Dương sẽ thế nào, hai đứa nhỏ sẽ thế nào, người trong ngõ Hạnh Hoa thảo luận hai ngày, sau đó cũng mất hứng thú không để ý đến nữa.

***

Nhà họ Dương.

Vụ án của nhà họ Hoàng ồn ào rất lớn, lấy ngõ Hạnh Hoa làm trung tâm, lan tỏa ra vài con phố bên cạnh, ai cũng biết chuyện, Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ tất nhiên càng biết rõ hơn.

Trên bàn ăn, Lưu Thiến vợ của Dương Nhị Hổ nhắc tới chuyện này, còn như vô ý hỏi Ngô Thúy Hoa: “Nói ra thì đều do cách phối gia vị bí truyện kia gây họa, chị dâu, nói tới bí phương này, ngoài người nhà họ Thẩm ra, chỉ có chị là có cơ hội biết được nhất. Chị làm giúp việc ở nhà họ Thẩm lâu như vậy, thật sự không biết chút nào sao?”

Vân Chi

Ngô Thúy Hoa vùi đầu ăn cơm, mắt cũng chưa nâng lên: “Không biết.”

“Chị dâu, chị làm việc cho nhà họ Thẩm cũng nửa năm rồi, ngoài buổi tối không ở lại nhà bọn họ, ban ngày vẫn luôn ngốc bên đó. Có đôi khi Thẩm Húc không ở nhà, không phải chị muốn đi đâu cũng được, muốn tìm hiểu gì cũng dễ dàng sao?” Lưu Thiến vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lần này Ngô Thúy Hoa chưa kịp nói gì, Dương Đại Hổ đã không vui: “Em dâu, ăn trộm là phạm pháp, em đừng quên vết xe đổ của nhà họ Hoàng và Dương Đông Đông, em muốn chị dâu em ngồi tù à?”

Lưu Thiến sững sờ: “Sao lại lại muốn chị dâu ngồi tù được? Nhà họ Hoàng làm vậy là ngu xuẩn, sao có thể giống chị dâu. Trước đây khi Thẩm Húc không ở thủ đô, gia vị đều do vợ anh ta và chị dâu phụ trách. Chị dâu ở ngay bên cạnh giúp đỡ, dù chị ấy không cố tình tìm hiểu về bí phương, chỉ yên lặng nhìn vài lần, xem vợ Thẩm Húc làm thế nào, rồi ghi nhớ trong lòng, không phải rõ ràng sao? Như vậy đâu có thể gọi là ăn trộm?”

Ngô Thúy Hoa buông bát đũa: “Chị chưa từng đi học, so về học vấn thì kém em dâu, nhưng chị biết thứ gì không phải của mình thì không nên sinh ra ý xấu. Nhà họ Thẩm đối xử với chị không tồi, chị chỉ cần quét dọn vệ sinh, đưa đón đám trẻ, nấu cơm, là mỗi tháng nhận được mười lăm đồng rồi, sau này thấy chị làm tốt, anh ấy còn tăng lên mười tám đồng.”

“Lần trước bảo chị giúp đỡ làm gia vị, còn cho thêm mười đồng. Gia đình phúc hậu như vậy không nhiều lắm, đó là còn chưa nói đến, không có bọn họ Đại Hổ sẽ không có ngày hôm nay, chúng ta không thể ngày nào cũng được ăn thịt. Chúng ta nên biết đủ, biết cảm ơn, em dâu, chị không quan tâm em nói ra lời này là có ý gì, chị thật sự không biết bí phương, cũng sẽ không có ý đồ xấu với bí phương. Chị no rồi, mọi người ăn thong thả.”

Dương Đại Hổ và hai ba miếng ăn hết cơm trong bát, phụ họa: “Anh cũng no rồi.”

Hai vợ chồng nối đuôi nhau kẻ trước người sau rời khỏi bàn cơm, sắc mặt Lưu Thiến thay đổi liên tục, nếu không phải còn có bà Dương đang ngồi trên bàn ăn, cô ta thật sự rất muốn hất đổ cả mâm cơm.

Nhưng mà lửa giận trong lòng dù sao cũng phải có nơi phát tiết. Tối hôm đó, Dương Nhị Hổ đã gặp phải tai họa, bị Lưu Thiến đóng cửa mắng cho m.á.u chó phun đầu.

Loading...