Hàng xóm ùa vào như ong vỡ tổ, theo tiếng kêu thảm thiết tìm đến phòng bếp, thì trông thấy chân trái và hai tay Dương Đông Đông đều đang bị bẫy chuột kẹp chặt, khiến anh ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, chỉ nghe tiếng thở dốc kia thôi là biết đau thế nào rồi. Không ít người giàu lòng đồng cảm không nhịn được cả người cũng run rẩy theo.
Thẩm Húc duỗi tay ngăn cản hành động định vào phòng của mọi người: “Mọi người cẩn thận chút, đừng vào trong kẻo bị bẫy chuột kẹp trúng, thứ đồ chơi này không phải chuyện đùa đâu.”
Mọi người nghe xong mới để ý, quả nhiên, trong phòng bếp vẫn còn đặt vài cái bẫy chuột lưa thưa lác đác.
“Đây…… Đây là……”
Vân Chi
Thẩm Húc bình tĩnh nói: “À, không phải vì trong nhà nhiều chuột quá sao, mọi người biết đấy, tôi phối gia vị làm món kho nhất định phải vệ sinh sạch sẽ, cho nên mới đặt vài cái bẫy trong phòng để bắt sạch lũ chuột nhắt.”
Hai mắt Dương Đông Đông đỏ sậm, hận không thể cắn c.h.ế.t Thẩm Húc.
Con mẹ nó đây là bẫy bắt chuột sao? Bắt chuột cần đặt nhiều bẫy như vậy à?
Dường như nghe được tiếng lòng của Dương Đông Đông, Thẩm Húc lại mỉm cười nói tiếp: “Không phải sợ lũ chuột quá tinh ranh, đặt một hai cái bị nó tránh thoát, không bắt được sao,? Giăng lưới khắp nơi thế này, dù nó có đi đường nào cũng dẫm trúng.”
Có người nói chêm vào một câu: “Mùa đông lạnh lẽo thế này, vẫn có chuột à?”
Thẩm Húc nhún vai: “Ai biết được! Chuột đâu phải động vật ngủ đông. Mấy hôm trước tôi nghe thấy rõ có tiếng chuột kêu chít chít, cũng không biết có phải là chuột thật hay không, tóm lại cứ cẩn thận vẫn hơn, chẳng qua chỉ phí công đặt mấy cái bẫy chuột thôi mà. Đúng là không nghĩ tới, chuột không bắt được, lại bắt được một tên trộm.”
“A! Sao tôi thấy tên trộm này có chút quen mắt thế nhỉ?”
“Bà không nói tôi cũng không phát hiện ra, bà nói vậy tôi mới cảm thấy đúng là quen mắt thật.”
Ngõ Hạnh Hoa này có thể xem như một trong những khu vực tương đối phồn hoa ở Thủ đô, mặc dù người sống ở đây không coi là giàu có, nhưng tiền trong túi cũng rủng rỉnh, điện đóm đã lắp đặt từ lâu, nhà nào cũng sáng đèn. Còn dùng điện thế nào, mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền điền, thì phụ thuộc vào mỗi gia đình.
Thẩm Húc nghe thấy thế, ngoài miệng hỏi lại một câu “Phải không?”, tay đã sờ vào công tắc điện phòng bếp. Hắn khẽ nhấn tay một cái, đèn bật sáng.
Mặt Dương Đông Đông lộ ra trước mặt mọi người, không sót chút nào.
“A!”
Có người kêu lên: “Người này không phải em trai của Dương Phương Phương con dâu nhà họ Hoàng sao? Tên là gì ấy nhỉ?”
“Tôi biết, tên là Dương Đông Đông!”
“Đúng rồi! Nhà họ Hoàng ở ngõ Hạnh Hoa này nhiều năm như vậy, tôi từng nhìn thấy anh ta không ít lần. Nghe nói là thằng du côn lưu manh, không công ăn việc làm, cũng không biết tìm việc mà làm, ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài lêu lổng với đám bạn bè đầu đường xó chợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-363-bat-trom-2.html.]
“Nói đến đám bạn đầu đường xó chợ của cậu ta, tôi nhớ rõ, trong số đó có vài người đều từng ngồi tù nhỉ?”
Có người tìm người nhà họ Hoàng trong đám đông: “Sao không thấy bà Hoàng, Hoàng Hữu Trung với Dương Phương Phương đâu nhỉ? Ngày thường không phải bọn họ thích xem náo nhiệt nhất sao?”
“Không phái không nghe thấy chứ?”
“Hừ! Tôi ở cùng căn mười lăm với bà Hoàng đây, tôi còn nghe thấy được sao bọn họ có thể không nghe thấy? Khi tôi qua đây còn nhìn thấy bọn họ mở cửa phòng ra ngó đầu nhìn về phía bên này mà.”
Thẩm Húc nheo đôi mắt lại: “Các chị không nhận sai người chứ?”
“Chúng tôi làm hàng xóm với nhà họ Hoàng mười năm rồi, Dương Đông Đông lại không phải họ hàng xa lắc xa lơ, ngày thường không lui tới. Cậu ta thường xuyên qua bên này, mỗi năm ít nhất cũng phải tới vài lần, sao có thể nhận sai được!”
“Đi đi đi, gọi nhà họ Hoàng qua đây. Dù sao Dương Đông Đông cũng là em trai của Dương Phương Phương, Dương Phương Phương không thể mặc kệ thế này!”
……
Thật ra người nhà họ Hoàng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ lâu rồi, càng nghe ra được đó là tiếng của Dương Đông Đông. Ba người bà Hoàng, Hoàng Hữu Trung và Dương Phương Phương đều sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, tình hình hiện giờ chưa rõ ràng, không ai dám chủ động ra ngoài hỏi thăm, mãi cho đến khi hàng xóm tìm tới cửa.
Dương Phương Phương nén chột dạ đi theo mọi người tới nhà họ Thẩm, khi nhìn thấy thảm trạng của Dương Đông Đông, chút chột dạ trong lòng lập tức tiêu tán, vội vàng chạy qua nâng Dương Đông Đông dậy.
“Đông Đông, em sao rồi?” Cô ta vừa hỏi, vừa luống cuống tay chân muốn giúp Dương Đông Đông gỡ bẫy chuột đang kẹp trên người ra.
Không biết là do cô ta sức yếu, hay vì quá hoảng loạn, vừa bẻ được một nửa lại trượt tay…
Bụp!
Kẹp bẫy chuột b.ắ.n ngược trở lại.
A…
Lại một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm vang lên.
Người có mặt ở hiện trường đều tê dại da đầu, hít sâu một hơi khí lạnh.
“Xin lỗi, xin lỗi Đông Đông! Chị không cố ý đâu, chị lập tức tháo ra cho em, em cố nhịn một chút. Sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh…
Cô ta càng hoảng loạn lại càng không làm được việc. Bụp! Bẫy chuột lại lần nữa b.ắ.n ngược về.
A…..