Một giờ sáng, đêm khuya tĩnh lặng.
Một bóng người lén lút tiến vào ngõ Hạnh Hoa, đứng trước cửa nhà họ Thẩm một lúc lâu, nhìn tấm biển số sáu, khóe miệng cong lên nở nụ cười xấu xa. Sau đó mũi chân dẫm lên tường, chỉ nhún hai ba cái đã nhanh nhẹn leo lên, rồi thả người nhẹ nhàng rơi xuống đất, không kinh động bất kỳ kẻ nào.
Trong ngõ nhỏ này đều là tứ hợp viện, diện tích lớn nhỏ có chênh lệch chút ít, nhưng bố cục đều giống nhau. Bởi vì đều là tiểu tứ hợp viện, tất cả đều là sân phía trước, không chia cách thành tiền viện hậu viện, đối diện với sân là phòng khách chính giữa, hai bên là phòng ngủ đông tây, bên cạnh cổng lớn thiết kế hai ba gian ngược hướng, căn cứ theo câu nói “Lên nhà vệ sinh xuống bếp”: “Đông bếp tư mệnh”, phòng bếp sẽ nằm ở phía nam phông ngủ đông.
Trước đây nhà họ Hoàng từng ở nơi này, Dương Đông Đông đã tới không ít lần, bởi vậy đã quen cửa quen nẻo, rất nhanh đã sờ tới được nhà bếp.
Đây là ý nghĩ của đa số người, phối gia vị không làm ở phòng bếp thì làm ở đâu? Như vậy nguyên liệu dùng để phối gia vị có khả năng nằm ở nơi nào nhất? Tất nhiên là phòng bếp rồi. Đương nhiên với thứ đáng giá thế này, khả năng Thẩm Húc sẽ đề phòng nghiêm ngặt, có lẽ sẽ cảm thấy phòng bếp không an toàn, giấu ở nơi khác. Nhưng đầu tiên cứ tìm ở phòng bếp trước chắc chắn không sai.
Mâu thuẫn giữa bà Hoàng và Thẩm Húc đã có từ lâu, sau khi Thẩm Húc dọn tới đây, bà ta vô cùng để ý đến hắn, từ đó nhận ra được vài quy luật. Tuy rằng ngày nào Thẩm Húc cũng phối gia vị, làm việc cần mẫn, nhưng nguyên liệu lại không phải ngày nào cũng mua. Bình thường đều một tuần mua một lần, mỗi lần là một tải lớn, đều dùng các loại giấy gói khác nhau, trên bao bì cũng không có bất kỳ chữ viết hay hình vẽ gì đặc biệt, không nhìn ra được hắn mua từ nơi nào.
Sở dĩ bà Hoàng dám khẳng định bên trong là hương liệu, là vì mùi hương của hương liệu rất nặng, bà ta từng cố ý va chạm với Thẩm Húc, ngửi được mùi hương liệu trong đó, Thẩm Húc còn vì cố ý tránh né bà ta khiến bao tải rung lên, rơi ra một mảnh hương diệp.
Từ khi nảy sinh ý định ăn trộm cách làm gia vị, bà Hoàng lập tức đặt hết tâm tư lên người Thẩm Húc. Hôm nay, trông thấy Thẩm Húc lại lần nữa đi mua hương liệu về, sau đó không lâu, nhà họ Thẩm lại truyền ra mùi gia vị quen thuộc.
Cơ hội tốt đến rồi.
Dương Đông Đông đẩy cửa phòng bếp ra, bước một chân vào.
Bụp!
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai đầy thê lương xuyên thấu trời cao, phá tan màn đêm yên tĩnh. Dương Đông Đông bị đau, giơ chân lên ôm lấy theo phản xạ có điều kiện, nhưng mà chính vì động tác này lại khiến anh ta không đứng vững. Một chân khác không giữ nổi trọng lượng cơ thể, khiến anh ta ngã rầm xuống đất. Hai tay anh ta quờ quạng chống đất đứng dậy.
Lại một tiếng “Bụp” nữa vang lên, cơn đau từ ngón tay truyền đến, lại một tiếng thét thê lương nữa phát ra.
Tạch!
Đèn nhà họ Thẩm sáng lên, ngay sau đó, ánh đèn của các hộ gia đình khác trong ngõ nhỏ cũng lục tục phát sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-362-bat-trom-1.html.]
Tiếng mở cửa vang lên, người trong các nhà khác ngó đầu ra, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Có chuyện gì thế nhỉ? Có phải vừa có tiếng người kêu không?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe thấy tiếng kêu từ nhà họ Thẩm truyền đến.”
“Tôi cũng nghe thấy từ nhà họ Thẩm. Đi xem xem, hay là đã xảy ra chuyện gì.”
…
Vân Chi
Thẩm Húc vừa khoác áo ấm lên người, vừa dặn dò Điền Tùng Ngọc: “Sẽ không có chuyện lớn gì đâu, đừng lo lắng. Để anh đi giải quyết, em chăm sóc bọn nhỏ, đừng để bọn nhỏ bị dọa.”
Điền Tùng Ngọc gật đầu.
Sau đó, Thẩm Húc ra ngoài sân, đêm nay là đêm trăng non, màn đêm tối mù mờ, gần như không có ánh sáng nào, tầm nhìn cực thấp. Nhưng sau khi đèn bật lên, ánh sáng tràn ra ngoài, vẫn có thể trông thấy tình cảnh đang diễn ra.
Trong phòng bếp, Dương Đông Đông đau như c.h.ế.t đi sống lại, sống rồi lại c.h.ế.t đi, lăn lộn không ngừng. Khi lăn đến cạnh cửa, ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm Húc, trong mắt Thẩm Húc không hề có chút d.a.o động nào, giống như không nhìn thấy vậy, ánh mắt trực tiếp di chuyển qua chỗ khác, bước lên vài bước, mở cửa ra cho hàng xóm vào nhà.
Dương Đông Đông:……
“Thẩm Húc, có phải nhà cậu xảy ra chuyện gì không? Tôi nghe thấy âm thanh không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Có trộm vào nhà!”
“Trộm?” Mọi người kinh ngạc: “Trộm đâu? Có ai bị thương không? Đồ mất rồi thì thôi, quan trọng là người không sao!”
Thẩm Húc lắc đầu: “Người trong nhà không ai bị thương cả, nhưng mà… Trộm bị thương.”
Mọi người:……