Nhà họ Thẩm.
Thẩm Húc không hề làm khó nhà họ Hoàng, buôn bán mà, người ta đưa tiền, hắn đưa hàng, chỉ đơn giản như vậy thôi. Hắn chưa keo kiệt đến mức vì chuyện trước đây, bây giờ không bán hàng cho nhà họ Hoàng. Dù sao với hắn mà nói, chuyện nhà họ Hoàng chỉ là chuyện nhỏ, còn nhà họ Hoàng nghĩ thế nào thì hắn không quan tâm.
Bà Hoàng mua quần áo xong, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Húc một cái. Đáng tiếc trò xiếc trẻ con này đối với Thẩm Húc mà nói không đau không ngứa, hắn căn bản không thèm để ý.
Buổi tối, vất vả lắm mới tiễn nốt được hai vị khách cuối cùng, Thẩm Húc khẽ xoay xoay cổ tay. Bán đắt hàng quá, chỉ chọn quần áo cho người ta với đêm tiền thôi cũng mỏi hết tay rồi.
Hai mắt Thẩm Phồn sáng lấp lánh nhìn theo tay Thẩm Húc: “Cha, có phải con rất lợi hại không? Mấy ngày nay rất nhiều người tới mua quần áo đều là do bạn học trong trường con giới thiệu tới đấy! Con nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ dẫn theo người thân, bạn bè tới mua một bộ, con sẽ chiết khấu cho bọn họ mỗi bộ một đồng.”
Vân Chi
Thẩm Húc khẽ gõ vào trán cậu một cái: “Được rồi! Quỷ tinh ranh!”
Không phải khen đâu, nhưng Thẩm Phồn đúng là có vài phần thiên phú buôn bán thật. Chưa tới tám tuổi, đã có thể nghĩ ra cách chiết khấu để lôi kéo khách hàng, đầu óc này đúng là không phải thông minh bình thường.
Thẩm Phồn híp mắt: “Vậy có phải con đã lập được một công lớn hay không?”
Thẩm Húc xoay người, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói đi, con muốn gì?”
Thẩm Phồn ngượng ngùng, cười: “Con…… Con có muốn gì đâu!”
“Con vừa vểnh m.ô.n.g là cha biết con muốn đánh rắm thế nào rồi. Có gì mau nói!”
“Chuyện đó… Con chỉ muốn hỏi một chút, con lập công lớn như vậy, có khen thưởng gì hay không thôi. Không phải cha thường xuyên nói, khen thưởng thích hợp mới có thể đề cao tính tích cực của mọi người sao?”
Thẩm Húc nhướng mày: “Cha nói là trong học tập, không phải buôn bán. Buôn bán cha biết làm thế nào, không cần con quan tâm.”
Thẩm Phồn không phục: “Nhưng con giúp cha hoàn thành là sự thật! Hơn nữa con giúp cha cũng không ảnh hưởng đến học tập, hôm nay chúng con thi thử, con còn đứng thứ nhất đấy!”
“Không phải con đứng thứ nhất cha đã khen thưởng cho con rồi à?”
Phần thưởng là vài quyển sách nâng cao, không biết cha cậu lấy đâu ra, bên trong có mấy trăm đề toán học! Nói tới chuyện này, khuôn mặt Thẩm Phồn lại chảy xệ xuống. Phần thưởng này thà không có còn hơn.
Thẩm Húc buồn cười, ngón trỏ ngón giữa kẹp ra năm đồng tiền, hai mắt Thẩm Phồn tỏa sáng: “Cảm ơn cha!”
Khi cậu duỗi tay ra định lấy tiền, Thẩm Húc lại rụt tay về: “Sách bài tập?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-360-ban-quan-ao-2.html.]
Thẩm Phồn nghe nhạc điệu đoán được chương trình, lập tức nói: “Trước khi nghỉ cuối kỳ, con sẽ nghiêm túc làm hết cho cha kiểm tra.”
Thẩm Húc vừa lòng, đưa tiền cho cậu.
Tiền vừa tới tay, Thẩm Phồn đã thét to: “Chị gái, em trai, anh phát tài rồi! Hai người mau ra đây, chúng ta tới quầy bán quà vặt đầu phố mua kẹo, em mời.”
Sau đó ba đứa bé vui vẻ chạy xa.
Thẩm Húc thở dài một tiếng.
Điền Tùng Ngọc bưng trái cây từ trong phòng ra: “Sao đột nhiên lại thở dài?”
“Chỉ là có chút cảm khái. Đứa nhỏ Tiểu Phồn này, nếu dạy dỗ tốt ắt thành châu báu, nhưng dạy không tốt sợ sẽ hư hỏng.”
“Vậy anh chậm rãi dạy thằng bé!”
Thẩm Húc bật cười: “Đúng! Anh sẽ dạy dỗ cẩn thận.”
***
Nhà họ Hoàng.
Bà Hoàng mua quần áo về đến nhà, càng nghĩ đến mười đồng vừa bỏ ra càng cảm thấy thịt đau. Nếu là trước đây, có lẽ bà ta sẽ không keo kiệt như vậy. Nhưng bây giờ đâu giống ngày xưa.
Tiền lương của Hoàng Hữu Trung không tăng, nhà bọn họ phải bỏ thêm tiền thuê nhà, chi tiêu trong nhà cũng lớn hơn. Vốn dĩ Hoàng Hữu Trung làm việc lâu năm như vậy, đã đủ tư cách được phân phòng phúc lợi rồi, dựa theo kế hoạch, đợi Hoàng Hữu Trung được thăng chức, cũng được phân phòng phúc lợi luôn.
Bà Hoàng đã tính toán trước, bọn họ vừa chiếm nhà của Tiền Tắc Nhân, vừa nhận phòng phúc lợi, hoàn toàn có thể ổn định cuộc sống. Nếu phòng phúc lợi được phân phối không tốt, vậy thì vẫn ở lại tứ hợp viện bên này, dọn dẹp phòng phúc lợi để cho thuê. Nếu phòng phúc lợi tốt, thì dọn qua bên đó.
Tứ hợp viện bên này không phải nhà của bọn họ, bọn họ không thể cho thuê, nhưng có thể dùng chút thủ đoạn khác, ví dụ như đưa ra điều kiện với Tiền Tắc Nhân.
Tiền Tắc Nhân là giáo sư đại học, trong tay không thiếu tiền, chỉ cần Tiền Tắc Nhân đồng ý bồi thường, bọn họ sẽ thống khoái dọn đi.
Để lấy lại tứ hợp viện, có lẽ Tiền Tắc Nhân sẽ đồng ý.
Ai có thể đoán trước được, Thẩm Húc lại rút củi đáy nồi, một lá thư cử báo đã khiến Hoàng Hữu Trung mất đi cơ hội thăng chức, cũng mất đi tư cách phân phòng phúc lợi. Hơn nữa, người lên chức lại là đối thủ một mất một còn với Hoàng Hữu Trung, Hoàng Hữu Trung làm việc dưới trướng đối phương, bị kiềm chế khắp nơi, đừng nói không có phúc lợi, ngay cả các khoản tiền thưởng cũng bị đối thủ một mất một còn tìm đủ mọi lý do để cắn xén. Có lẽ người khác không biết, nhưng trong lòng bà Hoàng lại rõ ràng, nhà họ Hoàng không bằng trước kia.
Cũng vì chuyện này, bà ta lại càng hận Thẩm Húc hơn. Nếu không vì Thẩm Húc, sao nhà họ Hoàng lại đến nông nỗi này?