Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 359: Bán quần áo (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-19 08:49:50
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Hoàng.

Mấy ngày nay bà Hoàng luôn khó ở, tuy rằng từ khi bị Thẩm Húc đuổi ra khỏi nhà tới nay, chưa có lúc nào bà ta vui vẻ, nhưng mấy ngày gần đây lại càng không vui hơn, nguyên nhân không phải do Thẩm Húc mà vì nhà họ Hồ gây nên.

Nhà họ Hồ dọn đi, mỗi tháng không chỉ không có năm đồng tiền bồi thường, mà hai hộ khác cùng nhà còn cho rằng đều vì bà ta. Mặc dù không bắt bà ta đưa tiền, lại thường xuyên bới lông tìm vết. Đều sống dưới một mát hiên, nếu hai nhà kia đã không thích bà ta, vậy thì bà ta phải khó chịu rồi, y như trước đây bà ta làm với nhà họ Hồ.

Khổ nỗi bà Hoàng còn không có cách nào với bọn họ, một mình bà ta đâu thể đấu lại người hai nhà kia liên thủ? Đặc biệt là, nhân khẩu của hai nhà kia cộng lại còn gấp ba nhà họ Hoàng bọn họ. Mặc dù Hoàng Hữu Trung là tổ trưởng, nhưng không cùng một đơn vị, không quản lý được người ta, lại cùng sống ở ngõ Hạnh Hoa này nhiều năm rồi, đều là dân bản địa, ai dọa được ai chứ?

Lúc bà Hoàng đang chỉ có thể giận dỗi bản thân, hai đứa nhóc con nhà họ Hoàng lại không bớt lo chút nào.

“Bà nội! Cháu muốn cái váy nỉ và đôi giày da giống của Thẩm Song Yến.”

“Bà nội! Cháu cũng muốn! Cháu cũng muốn! Cháu muốn ăn mặc giống Thẩm Phồn Thẩm Thần.”

Vân Chi

Trong mắt Hoàng Tiểu Nha chứa đầy hâm mộ: “Bà nội! Quần áo của Thẩm Song Yến đẹp quá! Cậu ấy mặc đến trường ai cũng khen. Rất nhiều phụ huynh trong trường chúng cháu đều qua chỗ cha mẹ Thẩm Song Yến mua đồ, bà nội, bà không đi mua nhanh, người ta sẽ mua hết đấy.”

Hiện giờ tiêu chuẩn vào tiểu học không cứng nhắc như đời sau, đa số đơn vị có trường học cho con cháu công nhân viên chức thì bọn họ vào trường của đơn vị. Đơn vị nào không có trường học, thì bọn họ lựa chọn trường gần nhà nhất, khi mua nhà Thẩm Húc đã suy sét đến vấn đề này, nên chọn nhà không quá xa trường học, bởi vậy, trẻ con trong ngõ nhỏ này gần như đều học chung một trường.

Mấy ngày nay, có thể nói ba đứa trẻ nhà họ Thẩm đã đoạt hết nổi bật ở trường học. Quần áo trên người mỗi ngày thay một bộ, vài ngày đều không lặp lại, tất cả đều là quần áo thời thượng, xinh đẹp, mặc lên người giống như đại tiểu thư, đại thiếu gia vậy. Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng không nỡ rời mắt.

Thẩm Phồn vô cùng khoe khoang, gặp ai cũng nói, quần áo do cha cậu mua từ Cảng Thành phồn hoa về đấy, nói trẻ con ở Cảng Thành đều ăn mặc như vậy, nói quần áo của cậu rất được ưa thích ở Cảng Thành, không chỉ người Cảng Thành, ngay cả người nước ngoài sống ở đó đều ưa thích.

Cậu biết ăn nói, chưa từng tới Cảng Thành, chỉ qua lời kể của Thẩm Húc, đã nhanh chóng phác họa ra được một thế giới tươi đẹp người người hướng tới rồi, cũng khen quần áo của mình như sao sáng trên bầu trời, khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, đều muốn có một bộ. Sau đó Thẩm Phồn mới nói, cha cậu mua rất nhiều, muốn có thì có thể tới mua chỗ cha cậu.

Thẩm Húc:……

Đúng là hắn có ý định để bọn nhỏ mặc trước, làm người mẫu quảng cáo một phen, để mang tới bán cho các bạn nhỏ trong trường học, nhưng hắn vẫn chưa kịp hành động, Thẩm Phồn đã kéo cho hắn một đám khách hàng tới rồi.

Hắn nên nói gì đây? Không hổ là nam phụ trong nguyên tác sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-359-ban-quan-ao-1.html.]

Chỉ qua một tuần, hơn nửa số trẻ con trong ngõ nhỏ đã có quần áo mới để mặc, không ít phụ huynh trong trường cũng tới mua, sao hai đứa trẻ nhà họ Hoàng có thể không thèm muốn?

Hoàng Tiểu Nha bám lấy cánh tay bà Hoàng: “Bà nội, bà nhanh lên!”

Bà Hoàng đẩy cô bé ra: “Đi đi đi! Mày không nhìn xem bộ quần áo kia bao nhiêu tiền! Tận mười đồng đấy! Mày nghĩ trong nhà có mỏ vàng à? Mua mua mua, chỉ biết mua! Một đứa con gái mặc quần áo đắt tiền như vậy làm gì? Đâu phải mày không có quần áo để mặc!”

Hoàng Tiểu Bảo nóng nảy: “Bà nội, không mua cho Tiểu Nha, thì mua cho cháu. Cháu không phải con gái, cháu là cháu đích tôn nhà chúng ta! Bà nội, bà luôn nói bà thương cháu nhất!”

Bà Hoàng rất khó xử.

Đúng lúc ấy con dâu nhà họ Phương ở cùng nhà vừa mua quần áo từ chỗ Thẩm Húc về, nghe thấy lời này, mặt đầy ý cười châm chọc: “Bà này, không phải chỉ là một bộ quần áo sao? Thằng bé thích thì mua cho nó!”

Bà Hoàng trừng mắt nhìn con dâu nhà họ Phương: “Mua cái gì mà mua! Nói dễ nghe như vậy, đâu phải tiêu tiền của cô!”

Con dâu nhà họ Phương càng cười tươi hơn: “Bà Hoàng nói gì vậy! Không phải chỉ mười đồng sao? Hữu Trung nhà bà chính là tổ trưởng, tiền lương một tháng tận năm mươi đồng. Quần áo này đâu phải ngày nào cũng mua, tiền lương của chồng cháu mỗi tháng chỉ có bốn mươi đồng thôi, cháu còn mua cho thằng nhóc trong nhà được. Sao con trai bà lợi hại như vậy, ngay cả bộ quần áo cháu trai duy nhất trong nhà muốn mua, bà còn luyến tiếc thế?”

Do bà Hoàng lúc nào cũng tâng bốc con trai nhà mình trong ngõ nhỏ, mới dẫn đến hậu quả này.

Con dâu nhà họ Phương giơ bộ quần áo mới trong tay lên: “Bà xem, kiểu dáng này chính là kiểu dáng bán chạy nhất ở Cảng Thành đấy. Qua thôn này không còn cửa hàng nào nữa đâu, bà nhìn nguyên liệu xem, siêu đẹp luôn! Mười đồng nhìn có vẻ nhiều, nhưng tiền nào của nấy, không thua thiệt.”

Sau đó cô ta đẩy con trai mình một cái: “Thằng nhóc thối, còn không mau vào phòng thay đồ ra đây cho anh Tiểu Bảo nhà họ Hoàng xem.”

Sao Hoàng Tiểu Bảo có thể chịu được kích thích như vậy, thằng bé trực tiếp lăn đùng ra đất, khóc lóc ăn vạ: “Cháu muốn quần áo mới! Cháu phải có quần áo mới! Bà nội! Cháu muốn mua quần áo mới!”

Bà Hoàng dỗ thế nào cũng không dỗ được, nghiến răng nghiến lợi nhìn con dâu nhà họ Phương lại không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể về phòng lấy tiền dắt Hoàng Tiểu Bảo đi mua quần áo.

Hoàng Tiểu Nha chạy lon ton theo sau: “Bà nội, còn cháu nữa! Cháu cũng muốn mua!”

Bà Hoàng trừng mắt với cô bé: “Mua cái gì mà mua! Mày nghĩ thứ này rẻ lắm à? Mua co em trai mày thôi, không có phần của mày đâu! Bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không mau đi nấu cơm!”

Hoàng Tiểu Nha ấm ức rơi nước mắt, dậm chân chạy tới phòng bếp.

Loading...