Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 358: Người đáng tin để hợp tác
Cập nhật lúc: 2025-05-19 08:48:43
Lượt xem: 168
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở lại nhà họ Thẩm hai ngày, sau đó Thẩm Húc mới dẫn vợ con về ngõ Hạnh Hoa.
Vừa vào ngõ nhỏ, hắn đã nghe thấy giọng nói bén nhọn của bà Hoàng: “Tôi nói này Hồ Bân, nhà anh muốn làm ăn không có vấn đề gì, nhưng nhà này không phải mình vợ chồng anh ở, phòng bếp là của chung, nào có đạo lý để vợ chồng anh bá chiếm cả ngày!”
Vân Chi
“Bà Hoàng, trước khi làm món kho, chúng tôi đã thương lượng với bà rồi, thời gian chúng tôi làm món kho sẽ tránh thời gian ba bữa hàng ngày, chọn thời gian khác để làm. Vì thế còn bồi thường cho mỗi nhà năm đồng tiền một tháng.”
“A! Năm đồng tiền thì tính cái gì! Tôi thèm vào năm đồng tiền nhà anh! Sao hả, có tiền là ghê gớm lắm sao?”
Lời này quá càn quấy. Thật ra người trong ngõ nhỏ này có ai không biết, là vì bà Liễu dựa vào món kho kiếm được nhiều tiền, cho nên trong lòng bà Hoàng mới không thoải mái!
Nói đến hâm mộ ghen ghét, những nhà khác trong ngõ nhỏ cũng có, cũng từng nói vài câu chua lòm, hối hận vì không ra tay sớm. Nhưng chỉ duy nhất bà Hoàng, đang thuê cùng một nhà lại luôn bất hòa với vợ chồng nhà họ Hồ là hận đến mức ngứa răng.
Thu nhập mỗi tháng của Thẩm Húc là điều bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ, so với thu nhập hai nhà này, tiền lương của con trai tổ trưởng xưởng chế biến thịt bà ta luôn lấy làm tự hào, lại không đáng gì. Trong lòng bà ta phẫn hận không thôi, không có cách nào làm gì được cục xương cứng Thẩm Húc, chỉ có thể dùng đủ loại biện pháp gây phiền phức cho nhà họ Hồ.
Hồ Bân lạnh lùng nói: “Bà Hoàng yên tâm, sau này chúng tôi sẽ không dùng nhà bếp ở đây nữa. Chúng tôi đã thương lượng xong với giáo sư Tiền ở căn số bảy rồi, từ mai sẽ dọn qua đó thuê nhà ông ấy.
Bà Hoàng sửng sốt: “Dọn? Vậy năm đồng mỗi tháng kia…”
Hồ Bân trợn mắt khinh bỉ: “Đó là tiền bồi thường vì chiếm dụng nhà bếp, bây giờ chẳng những chúng tôi không dùng phòng bếp, còn không ở nơi này, tất nhiên là không đưa rồi. Dù sao bà cũng không thèm mấy đồng tiền ấy, cảm thấy chúng tôi dùng tiền làm nhục bà, không phải sao? Bây giờ chúng tôi biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ làm nhục bà như vậy nữa.”
Bà Hoàng:……
Trong căn nhà số mười lăm ở con ngõ này, ngoài nhà họ Hoàng và nhà họ Hồ ra còn hai hộ gia đình khác. Nghe thấy lời này, bọn họ lập tức không vui.
Năm đồng không phải số ít. Khi không nấu cơm, phòng bếp bỏ không cũng thế, cho người ta dùng thì đã làm sao? Tự dưng được năm đồng tiền, ai không muốn?
“Bân Tử, Tiểu Liễu, hai người nói thật à? Đừng mà! Làm nhục hay không làm nhục cái gì! Đừng nghe bà Hoàng nói lung tung, bà ta không thèm năm đồng ấy thì bà ta đừng lấy! Còn nói là làm nhục, ai muốn làm nhục tôi như vậy, tôi hoan nghênh cứ việc tới! Bân Tử, chúng tôi không hề có ý kiến gì với việc nhà anh dùng phòng bếp, anh xem, nhà anh đã ở nơi này nhiều năm như vậy rồi, dọn tới dọn lui không phải phiền toái sao?”
Hồ Bân lắc đầu: “Không phiền toái! Ngay trong ngõ này mà, chưa tới hai bước chân, dọn đi cũng dễ dàng, tôi gọi anh trai chị dâu qua đây giúp đỡ, cùng lắm là nửa ngày sẽ dọn xong. Tôi biết hai chị đều là người dễ nói chuyện, nhưng chúng tôi có nỗi khó xử của mình. Chị xem, chúng tôi nấu chút món kho ở bên này, đã đưa tiền rồi mỗi ngày còn bị khinh bỉ. Bên kia giáo sư Tiền nói, chúng tôi có thể tùy tiện sử dụng phòng bếp nhà ông ấy, không cần đưa thêm tiền. Nhà ông ấy ít người, diện tích lại rộng, ở cũng thoải mái.”
Có lựa chọn tốt hơn, ai thèm cùng nhau chen chúc với người khác trong một căn tứ hợp viện nho nhỏ?
Hai nhà khác tự động xem nhẹ nguyên nhân diện tích nhà giáo sư Tiền rộng, trực tiếp quy kết nguyên nhân khiến nhà Hồ Bân dọn đi là vì bà Hoàng, vì bà Hoàng khiến bọn họ mất toi năm đồng mỗi tháng.
Một tháng năm đồng, một năm chính là sáu mươi đồng đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-358-nguoi-dang-tin-de-hop-tac.html.]
Ánh mắt người hai nhà nhìn bà Hoàng đều thay đổi, mắt không phải mắt mũi không phải mũi.
“Có loại người một đống tuổi rồi vẫn không biết tích đức. Ngày nào cũng như cái gậy chọc cứt, chuyên môn ganh ghét người khác. Đưa tiền còn nói là làm nhục! Có cốt khí như vậy, sao không lấy hết tiền trước kia Bân Tử đưa cho nhà bọn họ ra đây! Lúc nào cũng nói phòng bếp là của chung, trước đây khi Bân Tử thương lượng với mọi người, nói sẽ đưa tiền bồi thường sao không hó hé câu nào?”
“Chính mình không sống tốt, nên muốn người trong thiên hạ này cũng không sống tốt như mình chắc? Bà không thèm năm đồng tiền kia, chúng tôi thèm! Sao hả, bây giờ Bân Tử chuyển đi rồi, bà vừa lòng chưa? Năm đồng mỗi tháng của hai nhà chúng tôi, bà trả à?”
“Bà ta trả, đương nhiên bà ta phải trả rồi! Không phải bà ta luôn nói Hoàng Hữu Trung nhà bà ta rất lợi hại sao? Là tổ trưởng đấy, tiền lương mỗi tháng tận năm mươi đồng! Mỗi tháng cho chúng ta mười đồng thì đã làm sao?”
Hai nhà kia kẻ xướng người họa, khiến bà Hoàng tức giận đến mức bốc khói: “Thèm tiền điên rồi à? Hữu Trung nhà chúng tôi có tiền cũng là tiền nhà chúng tôi, liên quan gì tới các người? Đòi tiền sao? Cửa sổ cũng không có đâu!”
Người hai nhà kia chỉ nói cho sướng miệng thôi, không phải đòi tiền thật, bọn họ ha hả hai tiếng: “Hoàng Hữu Trung có tiền? Tiền lương mỗi tháng năm mươi đồng chính là người có tiền? Bà Hoàng này, bà đừng coi trọng con trai mình quá như thế! Bà không thèm để ý đến năm đồng mỗi tháng, người ta cũng không để ý đến năm mươi đồng mỗi tháng nhà bà đâu! Cả ngày xăm soi chuyện nhà người khác, cẩn thận lẹo mắt đấy!”
Ba nhà bên này náo loạn ầm ĩ, Hồ Bân nắm tay vợ mình rời khỏi cuộc chiến, về dọn đồ chuyển sang căn nhà số bảy.
Khi ra cửa thì gặp phải Thẩm Húc đang định vào nhà, vợ chồng Hồ Bân khẽ gật đầu chào hỏi.
Thẩm Húc gật đầu đáp lễ, dắt vợ con mình vào nhà.
Chuyện bà Hoàng không liên quan gì đến hắn.
Ban đêm.
Đợi bọn nhỏ ngủ say rồi, Thẩm Húc tháo hoa tai xuống giúp Điền Tùng Ngọc, hỏi: “Ngô Thúy Hoa thế nào?”
Ngô Thúy Hoa là vợ của Dương Đại Hổ, là người giúp việc Thẩm Húc mời về. Trong khoảng thời gian hắn không ở thủ đô, gia vị món kho giao cho Điền Tùng Ngọc phụ trách, Ngô Thúy Hoa giúp đỡ.
“Tâm tư ngay thẳng, khi phối gia vị với em, chưa bao giờ liếc mắt nhìn qua chỗ em một cái. Em bảo làm gì thì làm nấy.” Thật ra, không phải chuẩn bị nguyên liệu, không phải kho đồ ăn, chỉ phụ trách phối gia vị, công việc này không tốn quá nhiều công sức. Mỗi ngày sau khi tan học về, một mình em cũng có thể làm được. Anh cố ý bảo Ngô Thúy Hoa giúp em, còn dặn em có thể cho Ngô Thúy Hoa vào phòng bếp, có phải anh có ý định gì hay không?”
Thẩm Húc gật đầu: “Đúng là có ý định thật. Chuyện buôn bán món kho này, không thể nào mãi mãi duy trì chỉ mười quầy hàng gia nhập. Thủ đô càng ngày càng phát triển, buôn bán món kho cũng sẽ phát triển theo. Bây giờ chúng ta chỉ cung cấp gia vị cho mười quầy hàng, chưa tính quá phiền phức, nhưng sau này khi số người gia nhập càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ không cung ứng nổi. Cho nên, anh sẽ thay đổi dần dần, mục tiêu cuối cùng của anh vốn dĩ không phải những quầy hàng này. Anh còn tính toán khác, cần một người đáng tin hợp tác cùng.
“Anh cố ý cho Ngô Thúy Hoa cơ hội, là muốn thử cô ấy? Anh nhìn trúng Dương Đại Hổ à?”
Hai vợ chồng thường xuyên tâm sự nhiều năm, hiện tại chỉ cần Thẩm Húc vừa lộ ra chút tin tức là Điền Tùng Ngọc có thể đoán ra được ý nghĩ của hắn rồi.
Thẩm Húc không phủ nhận: “Dương Đại Hổ có thủ đoạn, có kiến thức, có quyết đoán, đúng là người hợp tác không tồi.”
Ngừng một lát, hắn lại nhíu mày, giọng nói mang theo chút băn khoăn: “Không vội, từ từ xem lại!”