Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 356: Về nhà (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-19 08:48:39
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi trung tâm giao dịch chứng khoán, Thẩm Húc không vội vàng trở lại thủ đô, mà bắt đầu mở ra công cuộc càn quét.

Hắn tới Cảng Thành đã hơn mười ngày, mấy ngày qua không chỉ chú ý đến mỗi thị trường chứng khoán, dù sao giao dịch ở trung tâm chứng khoán có thời gian cố định, sau khi thị trường đóng cửa, hắn còn rất nhiều thời gian có thể lợi dụng.

Thẩm Húc thuê hai người đầu cơ là dân bản địa dẫn đường, đi dạo hết mấy thị trường mua bán lớn ở Cảng Thành. Đợi sau khi quyết định mua hết vàng xong, hắn mới bắt đầu điên cuồng càn quét hàng hóa. Là trung tâm kinh tế duy nhất ở châu Á lúc này, hàng hóa bán trong thị trường tự do ở Cảng Thành đều là thứ hiếm có khó tìm trong nội địa.

Đồng hồ, radio, băng từ… Hàng hóa bán chạy kiểu này không hề thiếu, thứ hắn thu mua nhiều nhất phải kể tới quần áo, túi sách, giày dép… Nam nữ già trẻ đều có, nhưng đồ dùng dành cho phụ nữ trẻ tuổi vẫn chiếm đa số. Ngoài những thứ ấy ra, Thẩm Húc còn mua không ít đồ xa xỉ. Dựa vào không gian, Thẩm Húc hoàn toàn không cần suy xét đến vấn đề làm sao để mang hàng hóa về nhà, tất nhiên là không sợ hãi rồi.

Khi Thẩm Húc trở lại thủ đô, đã là giữa tháng mười hai. Thẩm Húc về ngõ Hạnh Hoa đón vợ con mình trước, sau đó mới tới khu tập thể Ngô Đồng.

Chuyện đầu tiên sau khi về chính là tặng quà.

Quà cho Thẩm Hách là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, của Viên Tố Quân chính là một chiếc vòng cổ kim cương, của Thẩm Hướng Dương là một chiếc bút máy Packer, của Thẩm Hướng Dung là một chiếc đài nghe băng và vài chiếc băng từ, đều dùng cho việc học ngoại ngữ.

Hai mắt Thẩm Hướng Dung sáng lên, cô đi học ở Học viện ngoại ngữ thu đô, mấy thứ này với cô mà nói, còn trân quý hơn cả châu báu.

Thẩm Hướng Dương cười hỏi: “Anh mua cho chúng em nhiều quà như vậy, có mua gì cho chị dâu không đấy?”

Ánh mắt cậu ta vô cùng tinh ranh, dáng vẻ như đang chờ mong kịch vui.

Thẩm Hướng Dung vỗ một cái vào gáy cậu ta: “Em mù à? Không nhìn thấy đôi hoa tai và chiếc nhẫn trên tay chị dâu đều là đồ mới sao?”

Thẩm Hướng Dương quay đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy đôi hoa tai kim cương trên lỗ tai Điền Tùng Ngọc, và một chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út.

Thẩm Hướng Dương:……

Cậu ta đâu phải con gái, sao có thể chú ý những thứ này! Huống chi đối phương còn là chị dâu, nếu cậu ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào lỗ tai với tay chị ấy, chẳng phải rất biến thái sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-356-ve-nha-1.html.]

Ba đứa trẻ ồn ào xông tới, ríu rít hỏi: “Cha, của chúng con đâu? Quà cuẩ chúng con đâu? Trước khi đi cha đã hứa sẽ mua cho chúng con rồi!”

“Có! Có, đều có!”

Quà cho lũ trẻ, Thẩm Húc chuẩn bị không ít, có quần áo, giày dép, bút màu, đồ chơi… Gần như thứ gì cũng có. Mỗi lần lấy ra thứ gì, ba đứa trẻ lại hoan hô không ngừng, vừa ôm quà của mình, vừa kêu to: “Cha tốt nhất! Con yêu cha nhất!”

Chia quà xong, Thẩm Húc mở cái rương lớn phía sau ra, bên trong đều là tiền mặt, một đống tiền được xếp gọn thành từng tập. Trước khi đi hắn cầm bao nhiêu tiền từ người nhà họ Thẩm, bây giờ về hắn trả lại gấp đôi. Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương mỗi người một vạn. Thẩm Hách bốn vạn, Viên Tố Quân hai vạn.

Thẩm Hách và Viên Tố Quân không nhận. Lý do của bọn họ rất đơn giản.

“Cha mẹ cũng chỉ có ba đứa các con, sớm muộn gì mấy thứ này cũng để lại cho ba đứa, cho sớm hay cho muộn đều như nhau. Từ nhỏ đến lớn cha mẹ đã cho Hướng Dung, Hướng Dương không ít. Năm đó trước khi hạ phóng còn cho thêm hai đứa một khoản lớn nữa, sau khi sửa lại án xử sai chưa hề lấy lại. Số tiền trước đó đưa cho con vốn dĩ chính là phần của con.”

Vân Chi

Nghe hai người nói vậy, Thẩm Húc không kiên trì nữa, cầm lại sáu vạn kia. Còn Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương thì không khách sáo với Thẩm Húc, sảng khoái nhận lấy một vạn đồng Thẩm Húc đưa qua.

Thẩm Hướng Dung cười nói: “Anh Cả lợi hại quá, em chỉ đưa anh có năm nghìn, mới hơn nửa tháng đã thu về gấp đôi rồi.”

Thẩm Hướng Dương nhẩm tính chi phí Thẩm Húc tới Cảng Thành, quà tặng mua về cho mọi người, và bảy vạn đang bày trước mặt bọn họ, cũng đoán được trong tay Thẩm Húc chắc chắn vẫn còn một khoản, cộng tất cả lại, số tiền ấy đúng là khiến người ta phải khiếp sợ.

“Anh Cả, anh đi ăn cướp à? A, không, cướp bóc bình thường cũng khó cướp được nhiều như vậy. Không phải anh đi cướp ngân hàng chứ?”

Thẩm Húc đá một chân qua: “Không tin anh Cả em có đôi tay hái ra tiền à?”

Thẩm Hướng Dương cợt nhả né tránh, sau đó quay lại giữ chặt Thẩm Húc: “Tin, sao lại không tin! Anh Cả, anh kể cho em nghe một chút đi, anh làm thế nào vậy?”

Thẩm Húc cũng không kiêng dè, nói thẳng ra đầu đuôi mọi chuyện.

Thật ra Thẩm Hướng Dương không đề cập tới, Thẩm Húc cũng sẽ tìm cơ hội nói ra. Số tiền lớn như vậy, nhất định Thẩm Hách sẽ điều tra, trước sau gì cũng phải nói, thà nói sớm một chút còn hơn.

Đương nhiên, về chuyện tiên tri biết trước, hắn phải sửa đổi không ít.

Loading...