Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 351: Muốn tới Cảng Thành

Cập nhật lúc: 2025-05-19 06:17:58
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viên Tâm Tuệ gào khóc, đập phá đồ đạc, tựa như điên khùng.

Viên Chí Quốc lên lầu. Viên Tâm Quân nhìn Viên Tâm Tuệ trước mắt, nghẹn họng trân trối.

Vốn dĩ cô định bước tới an ủi chị gái hai câu, lại bị ánh mắt hung ác oán độc của Viên Tâm Tuệ dọa lui. Nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng không để ý đến Viên Tâm Tuệ nữa, nhẹ nhàng bước lên lầu, gõ cửa phòng Viên Chí Quốc.

“Cha!”

Viên Chí Quốc ngồi trên ghế, dựa lưng ra sau, hai mắt khép hờ, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.

Viên Tâm Quân ngồi xổm người xuống, nắm lấy tay cha mình: “Cha, cha không sao chứ?”

Viên Chí Quốc cười khổ: “Tâm Quân, có phải cha rất thất bại không? Cha không biết dạy con mình, là do cha dạy không tốt.”

Viên Tâm Tuệ khẽ cười thành tiếng.

Viên Chí Quốc:???

“Cha, cha biết không? Thật ra bác Thẩm cũng từng hỏi câu hỏi giống cha.”

Viên Chí Quốc:!!!

“Thẩm Hướng An lớn lên ở nhà họ Thẩm, được nhà họ Thẩm dạy dỗ, cuối cùng anh ta thế nào? Bác Thẩm cũng từng nói thầm, có phải do bác ấy không biết dạy dỗ hay không. Khi ấy anh Thẩm Húc không có ở đó, chỉ có anh Hướng Dương. Nghe thấy lời này, anh ấy đã khịt mũi coi thường, sau đó hỏi lại bác Thẩm, anh ấy và chị Hướng Dung đều do bác ấy tự mình dạy dỗ, bác Thẩm nghi ngờ khả năng dạy dỗ của mình, chẳng phải là đang nghi ngờ anh ấy với chị Hướng Dung sao?”

Viên Chí Quốc choáng váng. Logic của Thẩm Hướng Dương đúng là không đỡ nổi! Ông ta có thể tượng tượng ra được, biểu cảm của Thẩm Hách khi nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.

“Cha, con cũng muốn hỏi, cha nói cha không biết dạy con, vậy con thì sao? Chẳng lẽ trong lòng cha, con cũng không tốt sao?”

Vân Chi

Viên Chí Quốc sững sờ một lát, sau đó hiểu ý mỉm cười: “Cha nói sai rồi. Con là con gái ngoan của cha, cha còn có con!”

Viên Tâm Quân gật đầu, hai mắt cong lên.

***

Ngày hôm sau, Viên Chí Quốc thật sự đưa Viên Tâm Tuệ về Cẩm Thành.

Từ đó về sau, Thẩm Húc không còn gặp lại cô ta ở nhà họ Thẩm lần nào nữa.

Chưa tới một tháng sau, nhà họ Lư sụp đổ, rất nhiều người nhà họ Lư bị bắt vào tù, bị phán xử đủ loại tội danh từ đút lót nhận hối hộ, đến chuyện tham ô bỏ túi riêng… Tuy rằng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh Thẩm Hướng An cũng tham gia, nhưng Thẩm Hướng An vẫn bị liên lụy. Công việc trong viện kiểm sát vừa lấy được còn chưa ngồi nóng chỗ đã tan biết, còn nhiều lần bị cảnh sát gọi tới thẩm vấn, điều tra.

Đúng như lời Thẩm Hách, Thẩm Hướng An không ngốc nổi ở thủ đô nữa, chỉ có thể dẫn theo vợ con, xám xịt quay về huyện Dương Sơn.

Kế hoạch của người nhà họ Chu hoàn toàn thất bại, tương lai huy hoàng trong mộng tưởng cất cánh bay xa. Vẫn may trong tay Thẩm Hướng An và Lư Ngọc Trân còn có chút tiền tài, bởi vậy, bọn họ vẫn không buông tha Thẩm Hướng An, nhưng khác trước là thái độ đã thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-351-muon-toi-cang-thanh.html.]

Nếu nói trước đây uy h.i.ế.p là chính, thì bầy giờ sửa lại thành nịnh bợ lấy lòng. Chạy lên chạy xuống như đám nhà hoàn sai vặt.

Nhưng mà chuyện của bọn họ không chọc đến Thẩm Húc, Thẩm Húc cũng không thèm chú ý đến nữa. Hai bên đều không phải đèn cạn dầu, cứ để bọn họ tự cắn xé nhau thôi.

Lúc này, Thẩm Húc đang cân nhắc chuyện lớn.

Thẩm Hách kinh ngạc nhìn hắn: “Con nói gì, con muốn tới Cảng Thành?”

“Đúng! Cho nên con muốn hỏi một chút, nếu con tới Cảng Thành, cha có bị ảnh hưởng gì hay không?”

“Nếu là trước kia sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi rồi. Bên trên đang thương lượng đưa ra chính sách mời chào, thu hút Hoa Kiều nước ngoài và Cảng Thành đầu tư vào nội địa.”

Thu hút hoa kiều nước ngoài đầu tư?

Thẩm Húc nhướng mày: “Vậy nói cách khác, nếu con muốn sang Mỹ, cũng không phải vấn đề lớn?”

Thẩm Hách:???

Không phải nói đi Cảng Thành à? Sao đột nhiên lại đổi thành sang Mỹ rồi? Thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao?

“Chưa chắc sẽ đi, đợi tới Cảng Thành rồi, xem tình hình rồi nói sau. Vì bảo đảm con mới hỏi trước, con đi được không?”

“Con định đi bao lâu?”

“Nhanh thì một tuần, chậm thì hai tuần.”

Thẩm Hách nhẹ nhàng thở ra, thời gian không dài, vẫn may, vẫn may.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Húc, suýt chút nữa ông ấy đã cho rằng con trai mình muốn di dân. Nếu thật sự như vậy, sợ rằng ông ấy sẽ phải nghiêm khắc giám thị và khống chế.

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Nghe thấy thế, Thẩm Húc yên tâm rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Hách: “Cha không hỏi con đi làm gì à?”

Thẩm Hách nhìn lại, mắt sáng như đuốc: “Con biết chừng mực, đúng không?”

“Vâng! Con chỉ đi thăm quan thôi, sẽ không làm bất cứ việc gì không tốt cho quốc gia, không tốt cho gia đình.”

Thẩm Hách khẽ cười: “Vậy thì cha không hỏi nữa. Con cũng không phải trẻ con, không cần thông báo với cha tất cả mọi chuyện.”

Hai mắt Thẩm Húc sáng lên, cũng cười theo.

Lời của tác giả: Mọi người có muốn đoán Thẩm Húc tới Cảng Thành làm gì không?

(Cảng Thành = Hong Kong)

Loading...