Sắc mặt Viên Tâm Tuệ thay đổi. Nghe ý của cha, ông ấy cảm thấy mình đã lớn rồi, không cần ông ấy nuôi dưỡng nữa, ông ấy cũng không muốn nuôi dưỡng nữa. Như vậy, Viên Chí Quốc còn cho cô ta tiền để duy trì cuộc sống tốt đẹp như hiện tại sao? Nếu đáp án là không, chỉ mười sáu đồng, cô ta với mẹ phải sống thế nào? Huống chi, bên đó còn cả Đỗ Tiểu Tùng không có công ăn việc làm.
Nghiêm trọng nhất là, đi theo Viên Chí Quốc, cô ta còn cơ hội. Cho dù không thể gả cho Triệu Sâm, nhưng dựa vào bối cảnh của nhà họ Viên và nhà họ Thẩm vẫn có thể gả vào gia đình không tệ lắm.
Đi theo Đỗ Tiểu Liên thì sao? Gả cho công nhân bình thường à? Sau đó mỗi ngày dựa vào số tiền lương ít ỏi để sống, phải tính toán xem hôm nay nên ăn thịt hay là để dành tiền cho bọn trẻ đi học?
Nghĩ đến đây, Viên Tâm Tuệ không nhịn được run lập cập. Cô ta túm lấy Viên Chí Quốc theo bản năng: “Không! Cha, cha không thể làm như vậy!”
“Vì sao không thể?”
Viên Tâm Tuệ nghẹn lời. Vì sao không thể? Đúng vậy, vì sao không thể! Ông ấy có thể!”
“Cha, con biết lỗi rồi! Con nghe lời cha! Sau này con hứa sẽ nghe lời cha!” Viên Tâm Tuệ luống cuống, vậy mà còn giơ ba ngón tay lên bắt đầu thề thốt.
Làm cha con bao nhiêu năm, Viên Chí Quốc từng hao tâm tổn trí, vẫn không thể khiến Viên Tâm Tuệ nhận lỗi và hứa hẹn. Hiện tại, ông ấy chờ được rồi. Nhưng Viên Chí Quốc lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào, ngược lại càng khổ sở hơn. Nếu Viên Tâm Tuệ có thể kiên quyết, bỏ về sống với Đỗ Tiểu Liên, hoặc ra ra ngoài tự sống một mình, có lẽ Viên Chí Quốc còn được an ủi đôi chút. Ít nhất đủ để chứng minh, con gái ông ta vẫn có chút cốt khí.
Hiện giờ, Viên Tâm Tuệ hành động như vậy, chỉ có thể chứng minh, cô ta hết thuốc chữa rồi.
Viên Tâm Tuệ không hề phát hiện ra thay đổi trên nét mặt Viên Chí Quốc, vẫn luống cuống nói: “Cha! Con là con gái cha! Cha đã nói, cha có trách nhiệm với con. Cha không thể vứt bỏ con như vậy! Cha…”
Viên Chí Quốc rút tay ra khỏi tay cô ta: “Tâm Tuệ, cha mệt rồi!”
Viên Tâm Tuệ càng luống cuống hơn: “Cha, con thật sự biết lỗi rồi. Không phải con cố ý đối nghịch với bác trai bác gái, là do Thẩm Hướng An, do anh ta nói chỉ cần con giúp anh ta, anh ta cũng có thể giúp đỡ con.”
“Cậu ta giúp con chuyện gì?”
“Anh ta… Anh ta nói anh ta có cách giúp con gả cho Triệu Sâm.”
Hô hấp của Viên Chí Quốc cứng lại, Triệu Sâm, Triệu Sâm, lại là Triệu Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-350-giai-quyet-vien-tam-tue-3.html.]
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu ta có cách? Cậu ta thì có cách nào? Nguyên nhân căn bản khiến con không thể ở bên Triệu Sâm là vì Triệu Sâm không thích con, chỉ mình con đơn phương tình nguyện.”
“Không! Không phải thế!” Viên Tâm Tuệ lắc đầu, cô ta không cách nào tiếp nhận nổi nguyên nhân này: “Vợ chồng trên đời này, đa phần đều do mai mối kết hợp lại với nhau. Trước khi kết hôn không có cơ hội tìm hiểu, sau khi kết hôn sinh sống bên nhau lâu rồi, dần dần sẽ nảy sinh tình cảm. Chỉ cần anh ấy chịu cho con cơ hội, nhất định anh ấy sẽ thích con. Cha, không phải vì cha không muốn giúp con, nên con mới phải tìm Thẩm Hướng An sao?”
“Trước kia Triệu Sâm còn chạy theo anh em Thẩm Hướng An chơi trong khu tập thể Ngô Đồng, quan hệ giữa Thẩm Hướng An và anh ấy không tệ. Thẩm Hướng An có thể thuyết phục được Triệu Sâm thì sao? Nhà họ Viên chúng ta không kém, con cũng không kém, vì sao anh ấy không thích con? Anh ấy dựa vào đâu lại không thích con?”
Viên Chí Quốc:……
Cuối cùng, nguyên nhân vẫn tại ông ta sao? Trách ông ta không đồng ý hôn sự với Triệu Sâm sao? Thẩm Hướng An chỉ tùy tiện nói một câu, một tờ ngân phiếu khống là có thể sai khiến cô ta xoay quanh như vậy?
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại duỗi tới, nắm lấy tay ông ta. Viên Chí Quốc nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Viên Tâm Quân.
“Cha, chị ấy nghĩ sai, không phải lỗi của cha.”
Viên Chí Quốc khẽ cười.
Điều khiến Viên Chí Quốc càng đau lòng hơn là, Viên Tâm Tuệ trực tiếp đập tan một cái bình hoa bên cạnh mình.
Vân Chi
“Nhìn xem! Ông còn nói ông quan tâm tới tôi, còn nói ông không bất công! Vì sao? Vì sao Tâm Quân muốn gì, ông đều thỏa mãn con bé? Còn tôi, chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, ông cũng không chịu thỏa mãn tôi? Vì sao dù là Tâm Quân, hay là Thẩm Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương, ngay cả Thẩm Húc vừa mới nhận về, ông đều đối xử tốt hơn tôi?”
“Bọn họ thì tính gì? Cho dù là họ hàng, thì vẫn là người ngoài! Chúng ta mới là người một nhà! Vì bọn họ, ông ly hôm với mẹ, không cần mẹ nữa. Bây giờ lại vì bọn họ, ông từ bỏ cả đứa con gái này! Có phải trong mắt ông, trong lòng ông chỉ có mỗi người nhà họ Thẩm hay không?”
Viên Tâm Quân trợn mắt há hốc mồm, chuyện này cũng có thể trách lên đầu người nhà họ Thẩm?
Sắc mặt Viên Chí Quốc vô cùng phức tạp. Ông ta khẽ thở dài một hơi, không biết nên tiếp tục khuyên bảo thế nào, cũng mệt mỏi không muốn khuyên bảo nữa.
Cuối cùng, ông ta chỉ nói: “Thu dọn đồ đạc đi! Cha sẽ nói với mẹ, bảo bà ấy ra nhà ga đón con!”
Giải quyết dứt khoát.