Viên Tâm Quân mở to mắt nhìn Viên Chí Quốc. Sắc mặt Viên Chí Quốc rất bình tĩnh, không nhìn ra được bất kỳ cảm giác vui buồn nào.
Viên Tâm Tuệ choáng váng: “Cái gì được?”
“Không phải con không thèm công việc này sao? Không cần cha thu dọn cục diện rối rắm cho con sao? Cha nói thẳng, con không làm công việc này nữa, nhà họ Thẩm sẽ không tiếp tục tìm công việc khác cho con. Dù có tìm giúp, cha cũng sẽ từ chối giúp con!”
Biểu cảm trên mặt Viên Tâm Tuệ nứt nẻ: “Cha… Cha…”
“Đây không phải điều con muốn sao?”
“Con… Con…” Viên Tâm Tuệ không còn lời nào để nói.
Đột nhiên Viên Chí Quốc nghĩ thông suốt, ông ấy hỏi: “Con hai mươi ba rồi nhỉ?”
Viên Tâm Tuệ không hiểu nổi, trước khi về thủ đô, cô ta vừa qua sinh nhật hai mươi ba tuổi. Không phải Viên Chí Quốc mất trí nhớ tạm thời chứ? Lúc này hỏi tuổi tác là có ý gì? Trong lòng cô ta có chút hoảng hốt.
“Con bất bình thay Thẩm Hướng An, con đứng ở lập trường gì nói ra những lời ấy? Con cho rằng Thẩm Húc tính kế Thẩm Hướng An sao? Cậu ta tính kế Thẩm Hướng An làm gì? Bác Thẩm con nói một câu rất đúng. Chẳng lẽ Hướng Quế Liên không phải mẹ ruột của Thẩm Hướng An sao? Người nhà họ Chu không phải người thân cùng chung dòng m.á.u với Thẩm Hướng An sao?”
“Loại người như vậy cũng gọi là mẹ, cũng gọi là người thân? Hướng Quế Liên xứng sao? Anh họ Hướng An tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, học thức hơn người, Hướng Quế Liên thì sao? Bà ta chỉ là một người đàn bà đanh đá ở nông thôn, còn từng vào tù. Bối cảnh như vậy, sẽ mang đến cho anh họ Hướng An rất nhiều phiền toái.”
Viên Chí Quốc hít sâu một hơi: “Hướng Quế Liên thối nát, cho nên con cũng cảm thấy Thẩm Hướng An không nhận bà ta là đúng, thậm chí bà ta sẽ trở thành phiền toái của Thẩm Hướng An, con cũng cảm thấy bà ta không nên xuất hiện giống Thẩm Hướng An, có đúng không? Hóa ra hai chữ cha mẹ trong lòng con là như vậy.”
“Nhà họ Thẩm quyền cao chức trọng, có trợ giúp cho tiền đồ của Thẩm Hướng An, cho nên Thẩm Hướng An chỉ nhận người nhà họ Thẩm là người thân. Hướng Quế Liên ti tiện thối nát, không thể trợ giúp Thẩm Hướng An, ngược lại biến thành chướng ngại vật, nên Thẩm Hướng An không cần nhận. Có phải con cũng nghĩ thế không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-349-giai-quyet-vien-tam-tue-2.html.]
Viên Tâm Tuệ ngơ ngẩn.
“Có phải con cũng vì cha có thể giúp đỡ con, còn mẹ con thì không thể trợ giúp gì, cho nên khi ly hôn mới lựa chọn đi theo cha, không đi theo mẹ, đúng không?”
Viên Tâm Tuệ chưa bao giờ trông thấy Viên Chí Quốc thế này. Đột nhiên, trái tim cô ta đập nhanh như nổi trống, không biết phải làm sao.
“Không phải thế!” Viên Tâm Tuệ phản đối theo phản xạ.
“Vậy là tốt rồi!”
Vậy là tốt rồi? Viên Tâm Tuệ nhíu mày, có ý gì?
“Tâm Tuệ, năm nay con đã hai mươi ba rồi, không phải mười ba, càng không phải ba tuổi. Cha nuôi con lớn thế này, coi như đã làm hết trách nhiệm của người làm cha. Sau này con muốn đi con đường nào, tự con quyết định. Sau này cha sẽ không quản lý con nữa, dù sao từ trước tới nay con đều không nghe theo lời cha. Không phải con luôn nói cha thiên vị Tâm Quân, chỉ có mẹ là thương con sao? Nếu đã như vậy, con không phải ép dạ cầu toàn, chịu tội bên chỗ cha nữa. Ngày mai, cha sẽ nhờ người đưa con về Cẩm Thành.”
Cẩm Thành là nơi Viên Chí Quốc sống khi nhà họ Thẩm suy tàn. Hiện giờ Viên Chí Quốc đã về thủ đô, Đỗ Tiểu Liên vẫn ở lại nơi đó. Bọn họ đã ly hôn, trước đây vì lo lắng cho ba anh em Thẩm Húc ở thôn Thượng Thủy, sợ Đỗ Tiểu Liên ra ngoài nói lung tung, khiến bọn họ dính phải phiền toái không cần thiết, Viên Chí Quốc mới cột chặt Đỗ Tiểu Tùng bên người, uy h.i.ế.p Đỗ Tiểu Liên.
Vân Chi
Sau khi nhà họ Thẩm sửa lại án xử sai, lo lắng ấy đã không còn nữa. Ông ta không còn quan hệ gì với hai chị em Đỗ Tiểu Liên Đỗ Tiểu Tùng, không cần thiết giữ bọn họ bên cạnh. Tôi đi đường tôi, cô đi đường cô. Không có Viên Chí Quốc giúp đỡ, Đỗ Tiểu Liên và Đỗ Tiểu Tùng muốn về thủ đô cũng không dễ dàng. Đặc biệt là nhà họ Đỗ còn không có nhà cửa ở thủ đô.
Sắc mặt Viên Tâm Tuệ lập tức trắng bệch.
Đưa tới Cẩm Thành? Về sống với mẹ?
Đúng là Đỗ Tiểu Liên thương cô ta thật, Nhưng đi theo Đỗ Tiểu Liên, sao cô ta có được cuộc sống tốt lành? Viên Chí Quốc là người cha có trách nhiệm, mặc dù đã ly hôn, nhưng mỗi tháng đều cho Đỗ Tiểu Liên tiền phụng dưỡng, ban đầu là mười đồng, bây giờ đã tăng tới mười sáu đồng.
Rất nhiều công nhân tiền lương một tháng còn chưa tới ba mươi đồng, còn phải nuôi dưỡng cả gia đình ba hoặc bốn miệng ăn, vẫn có thể sống tốt. Bởi vậy, mười sáu đồng quá đủ để nuôi dưỡng một mình Đỗ Tiểu Liên, nhưng nếu thêm cô ta nữa thì sao?