Nhà họ Viên.
Viên Chí Quốc xoa giữa hai đầu mày: “Có phải cha đã từng nói với con, không được lui tới với Thẩm Hướng An nữa hay không?”
Viên Tâm Tuệ ngồi đối diện, không nói một lời, vẻ mặt rất không cho là đúng.
Cảm giác mệt mỏi và bất đắc dĩ trong lòng Viên Chí Quốc lại tăng thêm vài phần: “Có phải cha đã từng nói với con, nhà bác gái con không hy vọng Thẩm Hướng An có thể tiếp tục vào trong khu tập thể Ngô Đồng hay không?”
“Có phải cha cũng từng nói với con, bảo con đừng trộn lẫn vào những việc này hay không?”
Ba câu hỏi, Viên Tâm Tuệ không trả lời một câu nào, ngược lại còn bất mãn với giọng điệu chất vấn của Viên Chí Quốc.
“Con làm gì sai? Không phải chỉ giúp anh họ Hướng An vào nhà họ Thẩm, nói giúp anh ấy mấy câu thôi à? Sao cha và mọi người đều nói con như thể con đã làm ra chuyện thương thiên hại lý thế? Anh họ Hướng An từng sống ở nhà họ Thẩm hai mươi mấy năm, tình cảm hai mươi mấy năm sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay được? Anh họ Hướng An chỉ muốn gặp bác trai bác gái một lần mà thôi, có gì không đúng? Vì sao tất cả mọi người đều giúp đỡ Thẩm Húc như vậy? Không ai nghĩ cho anh họ Hướng An chút nào sao?”
“Anh ấy làm con trưởng nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, đột nhiên biết thân thế của mình đã đủ chấn kinh rồi, bây giờ còn phải đối mặt với cha mẹ nuôi tuyệt tình rũ bỏ quan hệ, thậm chí còn gióng trống khua chiêng tuyên dương cho tất cả mọi người đều biết. Như vậy sau này anh ấy biết sống thế nào?”
Thái độ đúng lý hợp tình của con gái, như một nhát búa tạ đập thẳng vào lòng Viên Chí Quốc.
Viên Chí Quốc vẫn luôn cảm thấy không dạy con là lỗi của cha. Bởi vậy, năm đó sau khi quay về thủ đô, phát hiện con gái bị dạy hư, ông ta chưa từng trách con gái mình, chỉ trách bản thân vì công việc không thể ở bên dạy dỗ con gái mỗi ngày. Từ đó về sau, ông ta luôn dẫn con gái theo, dù bận rộn thế nào vẫn cố gắng bớt chút thời gian tự mình dạy dỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-348-giai-quyet-vien-tam-tue-1.html.]
Vân Chi
Khi ấy, Tâm Quân chưa tới ba tuổi, trẻ con không nhớ được nhiều, ông ta chỉ cần dẫn đường, dần dần coi như đã đi lên quỹ đạo. Chỉ có Viên Tâm Tuệ, khi đó đã tám tuổi, tính cách đã định hình, quá khó để xoay chuyển. Nhưng Viên Chí Quốc chưa bao giờ từ bỏ, cho dù trở ngại lớn đến mức nào, ông ta đầu cố gắng thử cứu vãn.
Chỉ là tính cách Viên Tâm Tuệ còn cứng hơn sắt đá. Dù ông ta có tác độngt hế nào, Viên Tâm Tuệ vẫn lù lù bất động, nên thế nào vẫn thế đó. Thậm chí vì hành động cố gắng thay đổi tính cách Viên Chí Quốc làm ra, đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô ta, càng ngày tính tình càng kém, càng hư hỏng.
Viên Chí Quốc bình tĩnh nhìn Viên Tâm Tuệ, trong lòng thở dài từng cơn.
Viên Tâm Quân hơi nhíu mày, cô có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của cha mình mấy năm qua.
Cô nhìn phía Viên Tâm Tuệ: “Chị, có phải chị đã quên, trước đây chị nói không muốn thi đại học, muốn đi làm. Nhưng lại kén cá chọn canh, công việc này không hài lòng, công việc kia cũng không vừa ý. Là do bác trai mở miệng mới có thể giúp chị tìm được công việc quản lý hồ sơ thuộc tòa thị chính, không cần vất vả, cũng không cần quá nhiều kiến thức. Tòa thị chính ở thủ đô không giống những nơi khác, mặc dù chỉ là chức vị nhỏ nhoi, nhưng nói ra cũng có thể diện.”
“Chị vừa hưởng thụ lợi ích nhà bác Thẩm mang đến, vừa làm chuyện khiến bác ấy không vui, chị không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Hay là chị cảm thấy mình có năng lực, nên dù chị làm gì, bác Thẩm đều sẽ không tức giận, đều sẽ nghe theo chị?”
“Chị luôn nói cha thiên vị em, nhưng chị liên tục làm trái ý cha, liên tục làm ra chuyện khác người, dựa vào đâu chứ? Còn không phải dựa vào cha quan tâm tới chị, sẽ thu dọn cục diện rối rắm cho chị sao?”
Những lời này, đã thành công khơi dậy lòng tự tôn của Viên Tâm Tuệ.
“Ông ấy quan tâm đến tao? Thu dọn cục diện rối rắm cho tao? Tao đâu cần ông ấy thu dọn giúp? Không phải chỉ là quản lý phòng hồ sơ sao? Cũng đâu phải cán bộ chính phủ, ai thèm. Nếu chỉ vì công việc này, tao phải khom lưng uốn gối, thà tao không làm nữa còn hơn!”
“Chị…” Viên Tâm Quân bị lời nói vô sỉ của chị gái mình làm khiếp sợ.
Ngay sau đó một giọng nói khác, đã vang lên từ phía sau: “Được!”