Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 347: Quyết định của Thẩm Hách

Cập nhật lúc: 2025-05-19 06:17:49
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cậu đã phụng dưỡng Hướng Quế Liên rồi, cậu còn sợ gì nữa? Pháp luật không có quy định phải nuôi dưỡng cả anh em đã thành niên.”

Thẩm Hướng An không nói nên lời. Mấu chốt của vấn đề là do anh ta sợ Chu Ái Quân đi kiện anh ta không nuôi dưỡng mẹ già sao? Điều anh ta sợ là mọi người đều biết sự tồn tại của nhà họ Chu.

Chuyện anh ta không phải con trai ruột của nhà họ Thẩm đã lan truyền từ lâu, mọi người đều biết rồi, không còn gì phải cố kỵ nữa. Có lẽ mọi người cũng đã biết anh ta là do thôn phụ ở vùng quê hẻo lánh sinh ra, nhưng không ai biết gia đình ấy như thế nào.

Không biết người nhà của anh ta đều là cặn bã.

Đặc biệt là mẹ anh ta còn từng ngồi tù.

Một khi để những việc này lan truyền ra ngoài, nó sẽ trở thành chướng ngại vật không thể nào xóa bỏ được trên con đường tương lai tươi sáng của anh ta.

Thẩm Hách khẽ gõ lên bàn: “Hướng Dương, tiễn khách!”

Tiễn khách……

Tiễn khách!

Thẩm Hướng An đứng không vững, anh ta đã trở thành khác rồi, nơi này không còn là nhà anh ta nữa.

Viên Tâm Tuệ có chút sững sờ, không hiểu được vì sao Thẩm Hách lại phản ứng như vậy.

“Bác trai, Thẩm Húc đã hại anh họ Hướng An như vậy rồi, bác vẫn che chở cho anh ta, còn đẩy hết mọi sai lầm sang cho anh họ Hướng An?”

Ánh mắt lạnh thấu xương của Thẩm hách đảo qua, Viên Tâm Tuệ không kiềm chế được cả người run lập cập.

“Thẩm Húc hại cậu ta thế nào? Nói cho Hướng Quế Liên địa chỉ của Thẩm Hướng An sao? Vốn dĩ Thẩm Hướng An là con ruột của Hướng Quế Liên, để mẹ con bọn họ đoàn tụ, có gì không đúng?”

“Thật ra tôi rất muốn biết, thân thế sáng tỏ lâu như vậy rồi, Thẩm Hướng An là con ruột của Hướng Quế Liên, vì hành vi đổi con vô lương tâm của Hướng Quế Liên mới có được ngày hôm nay. Sao cậu ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tới thôn Thượng Thủy đoàn tụ với người thân? Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện liên lạc với bọn họ. Cô cảm thấy, cậu ta làm như vậy, đúng hay không?”

Thẩm Hách liếc mắt nhìn mấy lá thư trên bàn: “Nói cho người nhà họ Chu biết, chúng tôi đã từng cho Thẩm Hướng An rất nhiều thứ, hơn nữa trước đây Thẩm Hướng An vẫn luôn làm việc trong cơ quan chính phủ… Những điều này có điều nào nói sai không? Bao gồm cả việc Thẩm Hướng An sắp sửa vào viện kiểm sát, sắp quay về làm việc trong cơ quan chính phủ. Chẳng lẽ không phải đều là trần thuật sự thật sao?”

Ông ấy nhìn về phía Viên Tâm Tuệ: “Tôi sẽ không bao giờ bao biện, dạy dỗ con cái giúp người khác. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ nói cho Chí Quốc!”

Viên Tâm Tuệ sững sờ ngay tại chỗ, chưa bao giờ đoán trước được, kết quả cuối cùng lại thế này.

“Bác trai, cháu…”

“Cô không cần nói gì nữa. Cho dù bây giờ cô có nói gì, tôi đều không muốn nghe. Về đi! Tôi nghĩ hai người cũng không muốn tôi gọi cảnh vệ qua đây đuổi hai người ra ngoài!”

Đuổi ra ngoài, như vậy quá mất mặt!

Thẩm Hướng An và Viên Tâm Tuệ xám xịt ra về.

Thẩm Hách cầm lấy mấy lá thư bọn họ để lại trên bàn, sắc mặt phức tạp, quay đầu nhìn về phía Thẩm Húc: “Con theo cha tới phòng làm việc!”

Viên Tố Quân sợ chồng mình tức giận sẽ mắng Thẩm Húc, vội vàng nói: “Làm gì thế? Đến giờ cơm chiều rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-347-quyet-dinh-cua-tham-hach.html.]

Vân Chi

Thẩm Hướng Dương càng sốt ruột hơn: “Cha! Những việc anh trai làm con đều biết. Thẩm Hướng An nhận được bao nhiêu thứ tốt từ nhà chúng ta, là do con nói cho anh ấy biết. Chuyện Thẩm Hướng An sắp vào viện kiểm sát, cũng do con điều tra.”

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hách càng phức tạp hơn. Nói cho em trai, lại không nói cho người cha này?

Thẩm Húc kéo Thẩm Hướng Dương lại: “Nói cái gì thế! Đừng quấy rối nữa, ngoan ngoãn ngồi đây chờ ăn cơm đi!”

Nói xong, hắn nhấc chân đuổi theo Thẩm Hách, vào phòng làm việc.

Thẩm Hách đưa mấy lá thư cho hắn: “Trước đây con giữ lại Hướng Quế Liên, là vì việc này?”

Thẩm Húc thẳng thắn thừa nhận: “Đúng!”

“Con không tin cha à?”

“Không phải không tin.”

Trong lòng Thẩm Hách càng buồn bực hơn. Không phải không tin, cũng không phải tin tưởng hoàn toàn. Nếu không cần gì phải giữ lại Hướng Quế Liên, cần gì phải lén lút làm những việc này? Thẩm Hách rất muốn hỏi vì sao, nhưng chính ông ấy cũng hiểu lý do Thẩm Húc làm việc này.

Nói thẳng ra, lo lắng của Thẩm Húc là thừa sao? Không, không hề dư thừa chút nào. Thậm chí chính ông ấy cũng không thể không thừa nhận, ông ấy không có cách nào nhẫn tâm ra tay với Thẩm Hướng An.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hách lập tức cảm thấy tất cả nguyên do đều từ mình mà ra.

Ông ấy hít sâu một hơi, trong lòng đã đưa ra quyết định: “Con muốn xử lý Thẩm Hướng An thế nào?”

“Rời khỏi thủ đô, tới thôn Thượng Thủy hoặc là đi bất kỳ nơi nào khác đều được. Từ giờ về sau không có bất cứ giao thoa gì với chúng ta, không xuất hiện trong tầm mắt của con nữa.”

Chỉ cần Thẩm Hướng An còn ở thủ đô, chỉ cần anh ta còn có thể tiếp xúc được với nhà họ Thẩm, cho dù là tiếp xúc gián tiếp với người với chuyện có liên quan với nhà họ Thẩm, vẫn sẽ là tai họa ngầm. Thẩm Húc không thích cảm giác có con rắn độc luôn ẩn úp xung quanh tìm cơ hội. Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc, nào có chuyện ngàn ngày phòng cướp!”

“Được!”

Hả?

Thẩm Húc sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Thẩm Hách.

Sắc mặt Thẩm Hách vẫn bình tĩnh, thờ ơ nói: “Nhà họ Lư không sạch sẽ, trước đây cha chưa ra tay với bọn họ, là vì bọn họ chỉ là đám tép riu, là tay chân của đám người kia, không đáng nhắc tới. Mọi người vội vàng đánh hổ, vội vàng cải cách phát triển, không có thời gian rảnh rỗi xử lý đám vai hề nhảy nhót này.”

“Bây giờ đánh hổ xong rồi, chính sách phát triển cơ bản cũng đã xác định. Tới lúc nên rảnh tay xử lý đám người kia một chút rồi. Tội của nhà họ Lư không nhỏ, tất nhiên Thẩm Hướng An sẽ bị liên lụy. Chắc chắn không giữ được công việc trong viện kiểm sát. Không còn tương lai, không còn hy vọng, trên người còn mang theo vết nhơ như vậy, bất cứ khi nào cũng có khả năng bị xử lý, vì bảo vệ mình, cậu ta sẽ rời khỏi thủ đô, về nông thôn trốn tránh.”

Lúc này, đến lượt sắc mặt Thẩm Húc trở nên phức tạp.

Thẩm Hách nói tiếp: “Con có thể sinh sống ở thôn Thượng Thủy hơn hai mươi năm, vì sao cậu ta không thể? Ai về chỗ người ấy mà thôi, nên như thế từ lâu rồi.”

Thẩm Húc gật đầu.

Sau đó Thẩm Hách lại thở dài: “Con là con trai của cha. Tất nhiên cha sẽ giúp con rồi. Con muốn gì, muốn làm thế nào, đều có thể nói với cha.”

Ánh mắt Thẩm Húc sáng lên, khóe miệng nở nụ cười: “Vâng!”

Loading...