Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 346: Vạch tội Thẩm Húc (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-19 06:17:47
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, nhìn thấy Thẩm Hách, trong mắt Viên Tâm Tuệ hiện lên vẻ mừng rỡ: “Bác, bác nghe thấy chưa, anh ta đã thừa nhận.”
“Cha, con…” Vốn dĩ Thẩm Hướng An đã chuẩn bị rất nhiều lý do để cứu vãn quan hệ, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Thẩm Hách, anh ta lại cảm thấy giống như bị ai đó bóp nghẹn yết hầu, lời muốn nói không cách nào nói ra được. Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, cảm giác bất an trong lòng càng đậm hơn.
Thẩm Hách đến gần, cầm lá thư trên bàn lên, xem từng lá thư một, sau đó thả về chỗ cũ, rồi nhìn về phía Thẩm Hướng An: “Trong khoảng thời gian này người nhà họ Chu vẫn luôn ở cùng một chỗ với cậu à?”
Thẩm Hướng An há miệng, không đoán ra được ý của Thẩm Hách. Dựa theo kế hoạch, lúc này anh ta nên kể khổ, nhưng anh ta lại nhạy bén phát hiện ra, dường như mọi việc không giống như dự đoán của anh ta.
“Con…”
Anh ta nói không nên lời, Viên Tâm Tuệ không nhịn được mở miệng nói thay: “Đúng thế, bác trai. Bác cũng hiểu rõ người nhà họ Chu đều là loại người gì, với sự vô sỉ của bọn họ, một khi đã ăn vạ anh họ rồi, anh họ còn có thể được sống yên lành sao? Bác không biết trong khoảng thời gian này, anh họ đã phải chịu bao nhiêu ấm ức đâu?”
“Cậu ta phải chịu rất nhiều ấm ức? Ấm ức thế nào?”
Viên Tâm Tuệ kể ra từng việc một, giọng đầy căm phẫn, vốn dĩ những chuyện này đều do Thẩm Hướng An nói với cô ta, nhưng bây giờ nhìn cô ta có vẻ còn ấm ức hơn cả Thẩm Hướng An.
Thẩm Hách bình tĩnh lắng nghe, thi thoảng khẽ gật đầu, nhưng không mở miệng đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào.
Đợi Viên Tâm Tuệ nói xong, ông ấy mới hỏi: “Cháu cảm thấy chỉ những việc này, cậu ta đã ấm ức rồi à? Vậy cháu có biết, anh họ của cháu đã từng trải qua những gì không?”
Anh họ trong miệng Viên Tâm Tuệ là Thẩm Hướng An, còn anh họ trong miệng Thẩm Hách lại là Thẩm Húc.
Thẩm Hách đứng dậy lên lầu, khi quay xuống, trên tay cầm theo một chồng tư liệu.
“Hai mươi mấy năm qua nhà họ Chu đối xử với anh họ cháu thế nào, mỗi việc bọn họ từng làm đều ghi chép rõ ràng trong này.”
Ông ấy đưa tư liệu cho Viên Tâm Tuệ, cũng coi như đưa cho Thẩm Hướng An: “Cậu cũng nên nhìn xem.”
Mười phút sau, đợi đến khi hai người lật tới tờ giấy cuối cùng, Thẩm Hách mới mở miệng thêm lần nữa: “Xem xong rồi, có suy nghĩ gì không? Ấm ức theo lời hai đứa nói, so với những chuyện này, thì tính gì? Hướng Quế Liên chỉ mới tới thủ đô hơn một tháng, cậu đã không chịu nổi rồi. Vậy Thẩm Húc bị bà ta đối xử khắt khe hơn hai mươi năm, thì tính thế nào?”
Hai tay Thẩm Hướng An run rẩy. Anh ta… Anh ta cũng biết nhà họ Chu đối xử khắt khe với Thẩm Húc, nhưng không ngờ, nhà họ Chu lại độc ác đến mức nhiều lần suýt chút nữa khiến Thẩm Húc mất mạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-346-vach-toi-tham-huc-2.html.]
Anh ta hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, không thể khống chế được thân thể, bắt đầu run rẩy.
Mọi chuyện đã phát triển lệch xa khỏi quỹ đạo anh ta dự đoán rồi. Lúc này trong đầu anh ta chỉ còn lại dự cảm xấu.
Viên Tâm Tuệ nhíu mày: “Nhưng mà…… Nhưng mà tất cả những việc này không phải do anh họ Hướng An gây ra! Nếu Thẩm Húc sinh sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, bị người nhà họ Chu khắt khe nhiều như vậy, càng chứng minh, anh ta hiểu rõ đám người nhà họ Chu ấy cặn bã đến mức nào, cũng hiểu rõ một khi nhà họ Chu tìm thấy anh họ Hướng An, anh họ Hướng An sẽ gặp phải chuyện gì.”
“Anh ta có hàng trăm biện pháp có thể đối phó với người nhà họ Chu, lại không làm gì cả, mà khuyến khích bọn họ tới tìm anh họ Hướng An. Không phải càng có thể chứng minh, anh ta dụng tâm hiểm ác với anh họ Hướng An, không muốn anh họ Hướng An được sống yên ổn sao?”
Thẩm Hách không hề để ý tới cô ta, quay mặt nhìn về phía Thẩm Hướng An: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
Không đợi Thẩm Hướng An trả lời, Thẩm Hách đã nói tiếp: “Vậy cậu có từng nghĩ tới, vốn dĩ người phải thừa nhận tất cả những chuyện này là cậu hay không? Nếu không có chuyện đánh tráo, cậu sẽ luôn sống cùng đám người nhà họ Chu kia, vẫn luôn đối mặt với sự tham lam và bóc lột từ bọn họ, không phải sao?”
Thẩm Hướng An muốn phản bác, lại không tìm được từ nào để phản bác.
“Tạm thời không nhắc đến những người khác trong nhà họ Chu, chỉ nói riêng Hướng Quế Liên thôi, cho dù bà ta có phải là cặn bã như lời hai đứa nói hay không, cho dù bản chất con người bà ta thế nào, dù bà ta có thối nát đến đâu, dù bà ta từng có lỗi với tất cả mọi người, nhưng bà ta lại chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu.”
“Vì có thể giữ được mạng sống cho cậu, bà ta làm trái lương tâm đổi con của người khác. Vì không cho Thẩm Húc có cơ hội tới thủ đô, bà ta chèn ép Thẩm Húc, thậm chí còn muốn Thẩm Húc c.h.ế.t ở thôn Thượng Thủy, giải quyết dứt điểm hậu hoạn. Bà ta vì cậu, những việc người làm mẹ có thể làm, bà ta đều làm rồi. Tất cả mọi người trên đời này đều có thể chán ghét bà ta, khinh bỉ bà ta, phỉ nhổ bà ta, nhưng cậu thì không!”
Vân Chi
“Bà ta là mẹ ruột của cậu, điểm này không thể nghi ngờ gì. Vậy thì cậu nuôi dưỡng bà ta khi về già, cho bà ta tiền phụng dưỡng, không phải việc nên làm sao? Hay là căn bản cậu không muốn nhận người mẹ này? Cậu cảm thấy bà ta khiến cậu mất mặt, cảm thấy bà ta là vết nhơ trong đời cậu, cảm thấy bà ta sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, cho nên dù bà ta đã từng làm gì vì cậu, trong mắt cậu, bà ta đều không nên tồn tại?”
Từng lời Thẩm Hách nói ra như từng mũi d.a.o đ.â.m vào lòng Thẩm Hướng An, khiến anh ta hít thở không thông.
“Con… Con không hề nghĩ như vậy!”
Không thể thừa nhận! Thừa nhận chẳng khác nào chứng minh bản thân ích kỷ và ti tiện. Thẩm Hách không thích người như vậy!
“Nếu không nghĩ như vậy, thì bây giờ cậu nuôi dưỡng Hướng Quế Liên có vấn đề gì sao?”
Đó là nuôi Hướng Quế Liên sao? Đó là nuôi cả đám người nhà họ Chu!
Thẩm Hách nhìn ra được ý nghĩ của đối phương, ông ấy nói tiếp: “Nếu cậu không muốn nuôi Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân, cũng dễ làm thôi. Cậu chỉ cần giữ lại Hướng Quế Liên, đuổi bọn họ đi là được. Chút bản lĩnh này, không phải cậu cũng không có chứ?”
Có là có! Nhưng sau khi đuổi đi thì sao? Chu Ái Quân gây chuyện thì phải làm thế nào?