“Anh Ba nói gì thế? Ai đòi tiền anh? Anh là con trai mẹ, chẳng lẽ phụng dưỡng mẹ ruột không phải chuyện nên làm sao? Hơn nữa…” Dừng một lát, ánh mắt Chu Ái Quân quét khắp căn phòng, rồi mới nói tiếp: “Anh có được như ngày hôm nay, còn không phải đều là công lao của mẹ? Nếu không phải do mẹ đánh tráo anh, để anh trở thành cậu chủ nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, anh có thể có được cuộc sống như bây giờ không? Anh Ba, uống nước nhớ nguồn! Không phải bây giờ anh phát đạt rồi liền qua cầu rút ván, mặc kệ người thân chứ? Nào có cái lý ấy!”
Thẩm Hướng An cắn chặt răng, trong mắt chợt lóe lên vẻ âm ngoan.
“Anh Ba, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ đấy!” Ngoài miệng nói sợ hãi, nhưng trên mặt Chu Ái Quân lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Thẩm Hướng An bật cười: “Định dùng chuyện năm đó để uy h.i.ế.p tôi à? Cậu muốn nói thì cứ việc nói, để xem đến lúc đó ai là người xui xẻo.”
Dù sao nhà họ Thẩm đã lan truyền việc này rồi, người không nên biết đều đã biết, anh ta còn sợ cái gì? Hướng Quế Liên lại khác, nếu nói ra ngoài bà ta cố ý đổi con, chính là phạm pháp.
Chu Ái Quân vừa nghe đã hiểu được suy nghĩ của đối phương, anh ta cười rộ lên: “Anh Ba, anh không cần lo lắng về điểm này đâu. Nếu nhà họ Thẩm thật sự muốn đối phó với mẹ, sẽ để mẹ xuất hiện ở thủ đô sao?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Hướng An lập tức nứt nẻ, hai mắt trợn trừng, đột nhiên hiểu ra được vì sao đám người Hướng Quế Liên lại xuất hiện ở chỗ này.
Vân Chi
Thẩm Húc! Nhất định là hắn!
“Là Thẩm Húc bảo các người tới, đúng không? Hắn muốn đối phó tôi, các người không nhận ra sao? Tốt xấu gì tôi cũng là anh ruột cậu, là con ruột nhà họ Chu, hắn ta là gì? Sao các người lại cam tâm tình nguyện để hắn sai khiến xoay quanh như vậy?”
Chu Ái Quân nhướng mày: “Anh Ba, anh cũng nói anh là anh trai ruột của em rồi đấy. Nếu đã là anh trai ruột, tốt xấu gì anh cũng phải giúp các em một chút chứ?”
Thẩm Hướng An sửng sốt, mím chặt môi, nhất thời giận quá mất khôn đã nói lỡ miệng rồi. Tự mình nói ra, không muốn nhận cũng không được.
“Các người muốn gì?”
“Chắc anh Ba cũng biết rõ tình hình nhà chúng ta ở thôn Thượng Thủy rồi nhỉ. Thanh danh nhà chúng ta quá xấu, không ngốc được ở quê nữa. Nếu đã tới thủ đô, không bằng ở lại nơi này luôn, anh giúp nhà chúng ta chuyển hộ khẩu qua đây, rồi tìm việc làm giúp chúng em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-336-nguoi-nha-ho-chu-den-3.html.]
Được voi đòi tiên cũng chỉ thế này thôi, anh ta cho rằng chuyển hộ khẩu dễ dàng như vậy sao? Còn đòi tìm việc làm nữa, nói nhẹ nhàng đơn giản như đang mua củ cải vậy.
Nhìn ra được Thẩm Hướng An không muốn, Chu Ái Quân cũng hiểu được tiến lui, không thể lập tức ép người ta nóng nảy: “Đương nhiên, chúng em cũng biết, đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm được. Chúng em không vội, anh Ba cứ từ từ. Nhưng mà ở thủ đô này chúng em không có nơi nào để đi, hay là để chúng em ở lại đây trước đã, để mẹ với anh có thời gian bồi dưỡng tình cảm, cũng để anh báo hiếu mẹ luôn, có đúng không?”
Gân xanh trên tay Thẩm Hướng An nổi hết lên.
“Không phải anh Ba không muốn báo hiếu mẹ chứ? Nếu đã như vậy, chúng em thật sự không còn cách nào khác, sợ là phải đi mời cán bộ tổ dân phố và đồng chí công an tới giúp thôi. Không được, còn có thể tới tìm lãnh đạo tòa án và viện kiểm sát, dù sao phụng dưỡng cha mẹ cũng là chuyện phải làm, anh Ba không muốn, chúng em chỉ có thể nhờ cán bộ giúp đỡ thôi.”
Thẩm Hướng An hít sâu một hơi. Kiện tụng về chuyện phụng dưỡng cha mẹ tới tòa án còn có thể hiểu được, nhưng viện kiểm sát thì…
Ánh mắt Thẩm Hướng An sắc như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Chu Ái Quân. Hai ngày trước, sau khi chạy vạy nhiều nơi, lợi dụng quan hệ cá nhân xây dựng được trước kia, mới tìm được cơ hội vào viện kiểm sát. Viện kiểm sát không phải mục tiêu của anh ta, nhưng với tình hình hiện tại, không thể lấy được chức vị mình mong muốn, vào viện kiểm sát là lựa chọn thích hợp.
Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, là anh ta có thể đi làm rồi.
Sao Chu Ái Quân lại biết được chuyện này? Nếu hiện tại, Chu Ái Quân tới viện kiểm sát gây chuyện, sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt, cơ hội vất vả lắm mới kiếm được này, khỏi cần nói chắc chắn sẽ ngâm nước nóng.
Chu Ái Quân tàn nhẫn lắm!
Thẩm Hướng An nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Do anh ta sơ sẩy, khinh thường người nhà họ Chu, anh ta nhận!
Tạm thời giữ lại đám người này, đợi sau khi đứng vững gót chân ở viện kiểm sát rồi, xem anh ta xử lý bọn họ thế nào.
Một đám rác rưởi, cũng xứng sống dưới một mái nhà với anh ta, làm người thân của anh ta sao?
Phi!