Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 311: Dọn ra ngoài
Cập nhật lúc: 2025-05-17 07:41:47
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu tập thể Ngô Đồng.
“Con muốn dọn ra ngoài?” Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều kinh ngạc.
Viên Tố Quân nhíu mày: “Ở nơi này không tốt hơn à? Vì sao lại muốn dọn đi? Con không hài lòng điểm nào? Không thích trang trí trong nhà, hay là thiết kế, tất cả đều có thể sửa lại.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Mẹ, mọi thứ ở nơi này đều tốt, không điểm nào con không hài lòng.”
Viên Tố Quân không tin: “Vậy vì sao còn muốn dọn ra ngoài?”
“Trong khu tập thể này có không ít con cháu nhà người khác, sau khi kết hôn cũng dọn ra ngoài ở.”
Lời này không phải giả, trong khu tập thể Ngô Đồng không có nhiều hộ gia đình lắm, nhưng số nhân khẩu trong mỗi nhà lại không phải con số ít. Có vài hộ gia đình đều là vài thế hệ sống bên nhau, con cháu quá nhiều chen chúc nhau trong một căn nhà, thật sự quá chật chội, quá không thích hợp. Bởi vậy, sau khi kết hôn, có vài người vẫn ở cùng với đại gia đình trong khu tập thể, nhưng cũng có không ít người tìm nhà ở nơi khác dọn đi.
Tình huống của Thẩm Húc không giống bọn họ. Nếu từ nhỏ Thẩm Húc đã sống ở nơi này, như vậy sau khi kết hôn dọn ra ngoài, Viên Tố Quân sẽ không cảm thấy có điểm nào không đúng. Nhưng hắn lại vừa mới được nhận về, Viên Tố Quân chưa từng nghĩ tới, nhanh như vậy hắn đã muốn rời xa mái nhà này.
Thẩm Húc cười, đỡ bà ấy ngồi xuống: “Mẹ! Con đã hai tám rồi, Yến Tử cũng đã chín tuổi. Ngay cả Thần Thần cũng đã hơn ba tuổi. Con đã kết hôn, đã có gia đình nhỏ của riêng mình từ lâu rồi, cứ ở cùng với cha mẹ thế này, có vài chuyện không tiện lắm!”
“Có chuyện gì không tiện?”
Thẩm Húc không nói gì, chỉ nháy mắt làm mặt quỷ: “Mẹ, mẹ hiểu mà!”
Viên Tố Quân:……
Trách bọn họ quấy rẩy cuộc sống vợ chồng của hắn và Điền Tùng Ngọc sao?
“Chẳng lẽ hai đứa không dẫn đám trẻ dọn theo à? Đám trẻ thì không quấy rầy hai đứa?”
Thẩm Húc mở miệng nói dối: “Trẻ con dễ lừa gạt.”
Viên Tố Quân:…… Ý là bọn họ không dễ lừa gạt?
“Còn một điều nữa, khu tập thể Ngô Đồng quá đặc biệt, quy định ra vào quá nghiêm khắc. Tuy rằng chúng con thường trú bên trong, cảnh vệ canh cửa đều quen mặt rồi, sẽ không ngăn cản, nhưng dù sao vẫn không tiện lắm. Đặc biệt là, sau này nếu con có bạn bè, muốn mời về nhà chơi cũng không dễ dàng.
Vân Chi
Đó là tình hình thực tế, tuy rằng khu tập thể Ngô Đồng là khu tập thể khiến mọi người đều kính sợ, nhưng vẫn có nhược điểm.
“Con ở thôn Thượng Thủy tự do quen rồi, không có việc gì thường xuyên qua nhà người khác chơi, cũng thường xuyên gọi vài người bạn tới nhà nói chuyện phiếm, ăn cơm uống rượu.”
Cánh môi Viên Tố Quân mấp máy, lại không biết nên nói thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-311-don-ra-ngoai.html.]
Thẩm Húc tiếp tục: “Mẹ, con biết mẹ thương con. Khó khăn lắm nhà chúng ta mới được đoàn tụ, đương nhiên mẹ muốn mọi người ở bên nhau. Những ngày qua mẹ và cha vẫn luôn chiều theo ý con, bồi thường cho con, con đều hiểu. Con chỉ dọn ra ngoài thôi, chứ không phải không lui tới với bên này. Con sẽ thường xuyên quay về, đợi Tùng Ngọc và bọn trẻ được nghỉ, con cũng có thể dẫn bọn họ qua đây ở vài ngày, nếu mẹ rảnh rỗi không có việc gì, cũng có thể qua chỗ con ở vài hôm.”
“Căn nhà con mua ở ngõ Hạnh Hoa, có tận bảy tám gian phòng. Cho dù mẹ, cha, với cả Hướng Dương, Hướng Dung cùng tới, vẫn có đủ chỗ ở. Con đã cố ý tìm hiểu rồi, ngõ Hạnh Hoa không cùng một hướng với khu tập thể Ngô Đồng. Nếu cùng xuất phát từ hai nơi đến trường học của đám trẻ, so về quãng đường từ ngõ Hạnh Hoa còn gần hơn một chút. Đặc biệt là khoảng cách với trường Tùng Ngọc học cũng không tính quá xa. Rất thích hợp.”
Thẩm Húc đã nói đến mức này rồi, Viên Tố Quân sao có thể vẫn không đồng ý.
“Khi nào dọn?”
“Không vội, vài ngày nữa. Còn phải nhờ cha giúp một chút.”
Thẩm Húc nói ra chuyện nhà ở bị chiếm dụng, Thẩm Hách nghĩ một lát, rồi nói: “Chuyện này không khó, mời vài người của đồn công an tới, tất cả cứ làm theo trình tự là được.”
Thẩm Húc khẽ cười.
Thấy không? Thật ra chuyện kiểu này không phải không thể giải quyết. Chiếm dụng nhà của người khác là hành vi phạm pháp, trực tiếp xử lý theo đúng trình tự bình thường, đã đủ để đám người kia ăn mệt rồi. Chỉ là trong giai đoạn này, nhà ở bị chiếm dụng như vậy không ít, rất nhiều người chiếm nhà quá khó chơi, công an cũng đau đầu, cho nên đa phần đều giải quyết qua loa, không khác lắm chuyện xử lý bạo hành gia đình ở đời sau.
Nhưng nếu bên trên có người nhắc nhở, công an thật sự nghiêm túc làm đúng bổn phận, đám người kia chưa chắc đã có thể thừa nhận được.
Thẩm Hướng Dương chớp chớp mắt: “Chuyện này dễ thôi, không cần cha ra mặt. Để em nói với anh Minh Vĩ một tiếng là được.”
“Anh Minh Vĩ?” Thẩm Húc cũng coi như đã quen biết hết mọi người trong khu tập thể Ngô Đồng, hắn lập tức đoán ra được: “Là Tống Minh Vĩ nhà họ Tống à? Cậu ta là công an?”
“Là công an thủ đô.”
Thẩm Húc có chút kinh ngạc: “Cậu ta thật sự là công an? Cậu ta cũng làm công an được?”
Mặc dù tiếp xúc với Tống Minh Vĩ không nhiều lắm, nhưng hôm mùng hai đi chúc tết, thời gian Thẩm Hách ngồi lại nhà họ Tống là lâu nhất. Hôm đó Tống Minh Vĩ cũng ở nhà. Sau này Thẩm Húc cũng từng gặp Tống Minh Vĩ vài lần trong khu tập thể, Tống Minh Vĩ cũng từng tới nhà họ Thẩm tìm Thẩm Hướng Dương vài lần.
Chỉ qua vài lần tiếp xúc đơn giản ấy, đã đủ để Thẩm Húc nhận ra, Tống Minh Vĩ không phải là người tâm tư kín đáo, có mưu lược, làm công việc khác còn được, làm công an có thích hợp không?
Thẩm Hướng Dương cười ha ha: “Anh Cả, có phải anh cũng đã nhìn ra, anh Minh Vĩ không quá thông minh hay không? Chú Tống không phải người ngu ngốc, chuyện anh Minh Vĩ không làm được, chú ấy sẽ không để anh Minh Vĩ làm. Anh Minh Vĩ làm việc ở Cục Công An thành phố, nhưng chỉ là nhân viên quản lý hồ sơ thôi, công việc này không cần dùng đến đầu óc, chỉ cần đủ cẩn thận, đủ kín miệng là được. Về điểm này, anh Minh Vĩ vẫn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Cậu ta vừa dứt lời, đã trông thấy ánh mắt khác thường của hai người Thẩm Hách và Thẩm Húc đồng loạt phóng về phía bên này.
“Sao…… Làm sao vậy?” Thẩm Hướng Dương giật mình.
Thẩm Hách: “Vậy mà con còn không biết xấu hổ nói người ta không quá thông minh.”
Thẩm Húc: “Em xác định không phải kẻ dốt thứ hai đang cười nhạo kẻ dốt thứ nhất chứ?”