Dương Đại Hổ trợn tròn mắt: “Anh Thẩm, anh đã nghĩ kỹ chưa? Anh mua căn nhà này rồi, chưa chắc anh đã vào ở được.”
“Tôi biết.”
Thấy hắn đã quyết, Dương Đại Hổ nhướng mày, phỏng đoán có lẽ đối phương có cách gì đó, nên cũng không khuyên nhủ nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ lập tức liên hệ với chủ nhà.
Điều khiến Thẩm Húc bất ngờ chính là, chủ nhà lại là người quen cũ: Tiền Tắc Nhân.
“Ông Tiền?”
“Đồng chí Thẩm Húc?”
Hai bên đều rất kinh ngạc.
Vân Chi
Dương Đại Hổ nhìn hai người: “Hai người quen nhau à?”
Hai người cười: “Quen biết!”
Tiền Tắc Nhân lắc đầu nói: “Đồng chí Thẩm Húc, tôi không thể bán cho cậu căn nhà này được. Cậu chưa gặp những người đó đâu, bọn họ đều là người không biết xấu hổ, muốn bọn họ dọn đi cứ như muốn lấy mạng bọn họ vậy. Sở dĩ tôi đánh tiếng với hai cậu Dương đây, tỏ ý muốn bán, là vì muốn tìm xem có người có quyền có thế nào nhìn trúng căn nhà hay không, có quyền có thế may chăng còn có thể có bản lĩnh đối phó với đám người kia. Tôi sợ cậu không xử lý được đâu.”
Khi Thẩm Hách và Viên Tố Quân tới thôn Thượng Thủy, Tiền Tắc Nhân đã sửa lại án xử sai về thủ đô gần một năm rồi, cho nên không hề biết về gia thế của Thẩm Húc.
Thẩm Húc mỉm cười: “Sao ông Tiền biết tôi không có quyền thế, cũng không đủ bản lĩnh? Ông Tiền, nếu tôi đã hiểu rõ tình hình vẫn quyết định mua, tất nhiên là đã suy xét về mọi mặt rồi. Ông không cần lo lằng chuyện này đâu, chỉ là tôi muốn hỏi một câu, ông thật sự muốn bán à? Nếu chỉ vì ông không thể lấy lại căn nhà mới cảm thấy bán đi còn hơn, có lẽ tôi có thể giúp đỡ.”
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nếu cậu có biện pháp xử lý đám người kia, vậy thì tôi có thể bán căn nhà ấy cho cậu. Hai vạn năm, cậu thấy thế nào?”
Hai vạn năm, hơi ít, thật ra ngày đó anh con trai cả nói giá ba vạn là giá cả thích hợp trong thời đại này.
Thẩm Húc nhíu mày, đang định nói gì đó, Tiền Tắc Nhân đã nhìn ra được ý của hắn, lại mở miệng nói tiếp: “Cậu đừng cảm thấy mình chiếm lợi của tôi. Tuy rằng căn nhà kia của tôi không khác nhà họ Giang, nhưng mấy năm qua đã bị đám người kia đảo loạn không ít. Cậu muốn vào ở, sợ là phải bỏ tiền ra sửa chữa một chút. Hơn nữa, muốn đuổi bọn họ đi cũng phải tốn công tốn sức. Cho nên, tính như vậy cái giá hai vạn năm tôi nói, thật ra vẫn còn hơi đắt. Nếu không phải cậu định mua, căn nhà này cũng không dễ bán, có bán được hay không cũng chưa nói trước được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-310-mua-nha-3.html.]
Thẩm Húc há miệng, không biết nên nói như thế nào.
Hắn hít sâu một hơi: “Ông Tiền, ông có từng nghĩ tới, mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm sau, căn nhà này của ông sẽ có giá trị mấy trăm mấy ngàn vạn không? Ông thật sự muốn bán à?”
Tiền Tắc Nhân bật cười: “Mấy ngàn vạn? Chưa nói lời này có phải sự thật hay không, cho dù khi ấy giá trị của nó lớn như vậy thì thế nào? Cậu cũng nói đó là chuyện của mấy chục năm sau, đến lúc đó tôi còn sống hay không cũng chưa chắc. Tôi không con không cái, có nhiều tiền như vậy cũng có ích lợi gì?”
“Trong mười năm hạ phó, tôi đã hiểu ra rất nhiều điều. Bây giờ tôi vẫn còn sống, còn có thể quay lại trường tiếp tục dạy học, lại lần nữa được học sinh tôn kính, tôi đã rất thỏa mãn rồi. Cho dù tôi đã già cả, nếu xảy ra chuyện gì đó, tôi vẫn còn một căn nhà khác để đề phòng biến cố.”
“Còn một căn nhà nữa?”
“Đúng vậy! Căn tôi định bán cho cậu là căn số sau, hiện giờ căn số bảy cũng đang đứng tên tôi.”
Thẩm Húc:…… Ngại quá, lắm lời rồi!
Thẩm Húc thật sự xấu hổ, phí công hắn còn nghĩ, người ta là giáo viên, cuộc sống không dễ dàng, không thể chiếm lợi của người ta.
Sao hắn lại quên mất, trong nguyên tác, Tiền Tắc Nhân chính là người sau này đã để lại một khoản di sản phong phú cho Lưu Manh Manh nhỉ?
Thẩm Húc nhướng mày: “Bên căn số bảy không bị người khác chiếm dụng à?”
“Căn số bảy là bạn già nhà tôi. Năm đó chúng tôi là hàng xóm, là thanh mai trúc mã, cha mẹ vợ tôi chỉ có mình bà ấy, tất nhiên là nhà cửa để lại hết cho bà ấy rồi. Đáng tiếc bà ấy đi sớm, không có phúc hưởng thụ. Nhưng cha mẹ vợ tôi vẫn còn sống, trong mấy năm tôi hạ phóng, bọn họ vẫn luôn ở bên đó. Sau khi tôi quay về, qua thăm bọn họ, bọn họ đã để lại căn nhà cho tôi, tôi cũng dọn qua đó hiếu kính với bọn họ như cha mẹ ruột của mình.”
Thẩm Húc:…… Được rồi!
Cứ như vậy, hai bên chốt giá hai vạn rưỡi sang tên căn nhà.
Có Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ giúp đỡ, cùng ngày, Thẩm Húc đã lấy được công văn sang tên đổi chủ.
Có giấy tờ nhà đất trong tay, nghĩ đến giá trị căn nhà vài thập niên sau, Thẩm Húc vô cùng sung sướng, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại nghĩ đến, trong nhà có ba đứa trẻ, nếu muốn cho mỗi đứa một căn nhà như vậy…
Thẩm Húc xoa cằm, xem ra vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn.