Thẩm Húc xem kỹ một vòng. Căn nhà này coi như không tồi, hắn cũng vừa lòng. Sau này khi chính phủ khai phá, giá nhà sẽ tăng lên vô số lần, bởi vậy bây giờ bỏ ra năm vạn vẫn rất lãi. Nhưng đó là sau này, còn thị trường bây giờ mà nói, muốn bán năm vạn là chuyện mơ mộng hão huyền.
Hắn khẽ phủi bụi đất dính trên quần áo: “Nếu không thật sự muốn bán, vậy thì thôi!”
Nói xong lập tức nhấc chân, định ra ngoài.
Người phụ nữ kia luống cuống: “Đừng mà! Sao lại đi như thế? Không hài lòng thì anh nói cái giá đi?”
Một người phụ nữ khác nói: “Đồng chí này, chị gái tôi chỉ nói đùa thôi. Thuận mua vừa bán mà, chào giá cao nhưng đâu phải không cho trả giá, vẫn có không gian thương lượng.”
Người đàn ông ban đầu lại đứng ra: “Hai đứa mày đều là con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi rồi, còn xem náo nhiệt cái gì? Dám mở miệng đòi chia một vạn nữa, nằm mơ chắc? Ở đây có chỗ cho hai đứa mày nói chuyện sao? Đồng chí, tôi là con trưởng trong nhà, việc này do tôi quyết định, nói ba vạn là ba vạn, nếu anh cảm thấy hợp lý thì chúng ta giao dịch.”
Hai người phụ nữ kia cũng không phải dạng vừa.
“Sao lại không có phần của chúng em? Khi cha ốm là ai chăm sóc? Anh từng dọn phân hay đổ nước tiểu cho ông ấy lần nào không? Đều do em với chị Cả hầu hạ. Trước khi qua đời cha đã nói, căn nhà này có một phần của chúng em!”
Người đàn ông kia khịt mũi: “Khi cha chết, chỉ có hai đứa mày ở bên cạnh ông ấy, ai biết ông ấy đã nói gì!”
“Anh cho rằng em với em út đang nói dối à? Anh Cả, sao trên đời lại có người nghĩ xấu cho em gái mình như anh được nhỉ?”
Hai bên khẩu chiến hoàn toàn vứt ba người Thẩm Húc sang một bên.
Thẩm Húc quay đầu nhìn về phía anh em nhà họ Dương: Chuyện quái gì thế này? Hai người nghiêm túc à?
Anh em nhà họ Dương có chút xấu hổ, dẫn Thẩm Húc ra ngoài, ngượng ngùng nói: “Là lỗi của chúng em, khiến anh Thẩm mất công đi một chuyến rồi.”
Dương Nhị Hổ có chút bực bội: “Nhà họ Giang này cũng quá kỳ cục, vốn dĩ là do bọn họ tới tìm chúng em trước, bảo chúng em tìm người mua giúp. Lúc ấy thấy bọn họ sốt ruột như vậy, em với anh trai liền nghĩ, bọn họ muốn bán gấp, có lẽ sẽ dễ bàn bạc hơn chút, nào ngờ anh em trong nhà bọn họ vẫn chưa thỏa thuận xong.”
Dương Đại Hổ lắc đầu: “Anh Thẩm, thôi bỏ qua căn nhà này đi. Người mua tới xem nhà rồi, bọn họ còn cãi nhau được, chứng tỏ người nhà này không đáng tin. Nếu thật sự mua của bọn họ rồi, sợ sau này cũng phiền phức. Việc này là lỗi của chúng em, do chúng em chưa tìm hiểu rõ tình hình, em với Nhị Hổ xin lỗi anh.”
Thẩm Húc xua tay: “Không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-309-mua-nha-2.html.]
Không cần hỏi Thẩm Húc cũng đã đoán được đại khái. Ông cụ Giang qua đời để lại căn nhà, mấy đứa con trai muốn bán đi chia nhau, con gái cũng muốn chia một ly canh, hai bên giằng co lẫn nhau chưa giải quyết được.
Thẩm Húc hỏi tiếp: “Còn căn nhà nào nữa không?”
Dương Đại Hổ ngập ngừng: “Có thì có, nhưng với yêu cầu của anh Thẩm, sợ anh chướng mắt mấy căn còn lại.”
Đột nhiên Dương Nhị Hổ “A” một tiếng: “Anh Cả, anh thấy căn nhà sát vách nhà họ Giang kia thế nào?”
Dương Đại Hổ sửng sốt, một lát sau mới nhìn về phía Thẩm Húc, nói: “Về thiết kế cơ bản, căn nhà bên cạnh cũng giống nhà họ Giang, chỉ là…”
Thẩm Húc đoán ra được: “Là có phiền toái gì sao?”
“Mấy năm trước, chủ của căn nhà kia từng bị xử sai, bị tịch thu nhà cửa. Bây giờ không phải đã sửa lại án xử sai rồi sao, nhà nước cũng đã trả lại nhà cho ông ấy, giấy tờ chứng nhận thật ra đều đầy đủ, chỉ là trong mấy năm ông ta bị hạ phóng, có vài gia đình đã dọn vào ở trong căn nhà đó.”
Thẩm Húc đã hiểu: “Bọn họ chơi xấu không chịu dọn đi?”
Dương Đại Hổ gật đầu.
Chuyện kiểu này, hiện giờ không phải hiếm. Người sửa lại án xử sai lấy lại nhà cửa của mình, vốn dĩ là chuyện đương nhiên, nhưng những người từng dọn vào sống trong đó gần chục năm rồi, trong tiềm thức đã tự coi căn nhà là của mình, sao sẵn lòng trả lại? Gặp phải người hiểu lý lẽ còn may, cho dù không hiểu lý lẽ, nhưng có lòng sĩ diện cũng được, tóm lại sẽ có cách khiến bọn họ dọn đi.
biện pháp làm cho bọn họ đi.
Chỉ sợ gặp phải bọn vô lại, chủ nhà nói đạo lý với đối phương, đối phương lại la lối khóc lóc. Chủ nhà thương lượng với bọn họ, bọn họ vẫn la lối khóc lóc. Cho dù chủ nhà làm thế nào, đối phương cũng chỉ một câu: Muốn nhà không có, muốn mạng có một cái.
Như vậy, chủ nhà còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ thật sự g.i.ế.c đối phương sao?
Vân Chi
Giết người là phạm pháp!
Hai mắt Thẩm Húc lóe sáng, người khác không có cách nào xử lý đám vô lại kiểu này, không đại biểu hắn cũng không có cách nào.
“Liên hệ với chủ nhà, tôi mua!”