Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 308: Mua nhà (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:31:27
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc thông qua chợ đen, tiêu thụ nốt đám xe đạp cuối cùng trong tay mình.

Lần đầu tiên sau khi quay về từ Đông Thành, Thẩm Húc đã nhận thức sâu sắc, muốn tạo được quan hệ với người khác, thì phải bỏ ra số tiền rất lớn. Mặc dù hắn lợi dụng không gian kiếm được không ít tiền, nhưng một lần tiêu phí quá lớn như vậy, hắn cũng không chi nổi mấy lần. Tuy rằng sau đó đã được Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương bù cho một khoản, số tiền bản thân phải bỏ ra thật sự đã không nhiều như trước đó.

Nhưng việc này vẫn tạo cho hắn cảm giác nguy cơ, khiến hắn nhận ra, chỉ buôn bán nhỏ lẻ như hiện tại kiếm tiền quá chậm. So với người khác, có vẻ như hắn vô cùng giàu có. Nhưng một khi gặp phải chuyện gì, số tiền ấy vẫn không đủ dùng. Cho nên hắn đã thay đổi sách lược, vũ khí và xăng xe có giá trị trong không gian không thể bán ra ngoài, chỉ dựa vào gạo và đồ ăn, lợi nhuận quá nhỏ, vận chuyển buôn bán đồ dùng như trước, tuy rằng bán không tồi, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.

Sau khi cẩn thận suy xét, hắn đã đặt mục tiêu ở những món hàng lớn, đắt giá, ví dụ như xe đạp, máy may, đồng hồ, radio. Hàng năm đội vận chuyển đều giúp Cung Tiêu Xã chở mấy thứ đó, Thẩm Húc hợp tác vài lần đã quen thuộc với người trong nhà máy, cũng thường xuyên chở hàng qua lại Hải Thị, Bình thường mỗi xưởng sản xuất đều sẽ có sản phẩm lỗi nhỏ cần xử lý, xưởng may xưởng giày có, nhà máy sản xuất những món đồ giá trị cao này cũng có.

Thẩm Húc tặng chút đồ cho mấy người quản lý nhà máy, đồ vật đều là đồ lấy từ trong không gian, hai bên ăn nhịp với nhau, cứ như vậy đã xác định xong quan hệ hợp tác. Nhát gan c.h.ế.t đói, to gan c.h.ế.t no. Thẩm Húc dựa vào thần khí gian lận - không gian, gần như ôm đồm tất cả sản phẩm lỗi của các nhà máy lớn.

Còn chuyện có lỗi nhỏ sao? Bình thường lỗi đều không quá lớn, Thẩm Húc mân mê vài cái là có thể sửa lại như thường. Cho dù lỗi lớn vẫn có thể tháo ra lấy linh kiện lắp ráp lại. Mấy thứ này giá nhập thấp, cho dù phải chia một phần cho đám quản lý, Thẩm Húc vẫn kiếm được rất nhiều.

Vân Chi

Thẩm Húc dựa vào những thứ này, trong hai năm rưỡi đã thành công tích cóp được hơn bốn vạn. Hơn nữa, cộng thêm các khoản thu vào linh tinh vụn vặt khác, hiện giờ trong tay hắn đã có gần sáu vạn tiền tiết kiệm.

Từ huyện Dương Sơn lên thủ đô, trong không gian của hắn vẫn còn một đám xe đạp và đồng hồ đeo tay. Thẩm Húc để lại vài cái, số còn lại đều mang đến chợ đen.

Ở chợ đen hắn đã gặp được hai anh em nhà họ Dương, anh em nhà họ Dương có chút đầu óc, sau khi hỏi thăm, biết trong tay hắn có mười mấy món hàng lớn, hai người đã thương thượng với nhau mua lại toàn bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-308-mua-nha-1.html.]

Thẩm Húc cũng không để ý đến chút tiền chênh lệch giá này, có thể bớt việc hắn cũng vui lòng, tất nhiên là đồng ý rồi. Nhưng trong lúc nhất thời hai anh em nhà họ Dương lại không thể lấy ra được số tiền lớn như vậy, Thẩm Húc cũng không so đo, đưa trước cho bọn họ một nửa số hàng kèm theo yêu cầu, nhờ bọn họ đi thu thập tin tức, xem nơi nào có nhà ở không tồi đang muốn bán.

Mới qua ba ngày, thế mà bọn họ đã tìm ra được vài chỗ không tệ rồi.

Ngõ Hạnh Hoa, trải dài suốt con ngõ là một loạt các ngôi nhà tứ hợp viện. Phòng ở anh em nhà họ Dương dẫn Thẩm Húc đến xem là phòng số năm, cửa vào đối diện với đường cái, hai gian đầu tiên là phòng khách, hai bên trái phải là sương phòng đông tay, mỗi bên có ba gian. Trong sân còn có một cái giếng, bên cạnh còn trồng một giàn nho.

Trong nhà có mười đến hai mươi người, cả trai lẫn gái.

Thẩm Húc tham quan một vòng, rồi nhìn về phía bọn họ: “Ai là chủ của căn nhà này, căn nhà này bán bao nhiêu tiền?”

Đầu tiên là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng ra: “Ba vạn!”

Sau đó một cô gái khác nói: “Anh trai, anh nói sai rồi, căn nhà này của chúng ta chỉ đáng giá ba vạn thôi à? Nói thế nào cũng phải năm vạn, anh chị em chúng ta mỗi người một vạn.”

Dương Đại Hổ cười nhạo: “Năm vạn? Sao cô không đi ăn cướp!”

Cô gái kia không vui: “Sao lại nói khó nghe như vậy? Ai cướp của ai cái gì? Anh không nhìn xem căn nhà này của chúng tôi tốt thế nào, anh nhìn xà nhà này xem, nhìn cây cột này xem, trước đây đều dùng gỗ tốt cả đấy, đảm bảo rắn chắc, ở thêm hai ba trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Dương Nhị Hổ trợn mắt khinh bỉ: “Được rồi! Lừa ai chứ! Đừng há miệng nói thách nữa, không ai là kẻ ngốc đâu.”

Loading...