Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 304: Buông bỏ hoàn toàn
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:31:18
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiệm cơm quốc doanh bên cạnh học viện ngoại ngữ Thủ Đô.
Lục Vũ và Thẩm Hướng Dung ngồi đối diện nhau, trên bàn có bốn năm món ăn khác nhau, có mặn có nhạt, có đồ ăn có cả canh, tất cả đều là món Thẩm Hướng Dung thích ăn. Lục Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho cô, rồi lại rót nước, đưa khăn giấy. Thật ra trước đây, Lục Vũ cũng thường xuyên làm những việc này. Khi đó Thẩm Hướng Dung cảm thấy rất ngọt ngào, còn bây giờ, những cử chỉ ân cần, thái độ lấy lòng của Lục Vũ chỉ khiến cô cảm thấy không quen.
“Có chuyện gì nói thẳng đi, lát nữa tôi cón có tiết.”
Lục Vũ sửng sốt, cuối cùng vẫn bỏ miếng cá vừa mới gắp lên vào bát Thẩm Hướng Dung. Ánh mắt anh ta nhìn về phía cổ tay cô: “Không ngờ, em vẫn còn đeo chiếc lắc tay này.”
Thẩm Hướng Dung ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc lắc tay xanh đỏ đan xen trên cổ tay mình, lập tức hiểu rõ.
“Anh hiểu lầm rồi, nó không phải cái lắc trước đây!”
Lục Vũ không tin: “Chiếc lắc tay em tặng, anh vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.”
Anh ta kéo ống tay áo lên trên một chút, lộ ra chiếc lắc xanh đỏ trên cổ tay mình: “Em xem, giống nhau như đúc.”
Thẩm Hướng Dung lắc đầu: “Không giống nhau. Lắc tay trước kia tôi đan là kiểu kết đồng tâm, còn chiếc lắc tay hiện tại, tôi đan theo kiểu kết kim cương.”
“Kết… Kết kim cương?” Lục Vũ có chút sững sờ, sao anh ta có thể hiểu được mấy thứ đồ này của con gái, không phải đều là lắc tay sao? Còn cần chú ý nhiều như vậy à?
Ánh mắt Thẩm Hướng Dung lóe lên: “Đúng vậy, kết kim cương! Để lòng tôi cứng như kim cương, có thể chắn mọi đau thương.”
Lục Vũ sững sờ, há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói thế nào. Anh ta nghe ra được, đau thương này cũng bao gồm nỗi đau do anh ta gây ra. Sự thật cũng đúng là anh ta từng đ.â.m một nhát d.a.o vào trái tim Thẩm Hướng Dung, còn là vết đao sâu nhất, khiến cô đau thương nhất.
Anh ta có chút hổ thẹn cúi đầu, nhìn chiếc lắc trên cổ tay mình, lại nhìn chiếc lắc trên cổ tay Thẩm Hướng Dung, hình như… Hình như đúng là có điểm khác nhau.
Nhưng Lục Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Em đã từng nói, một đỏ một xanh đại diện cho anh và em.”
“Anh cũng từng nói, trước đây tôi chọn đỏ và xanh, vốn dĩ chính vì tôi thích kết hợp hai màu này với nhau. Nếu anh biết tôi thích ăn gì, thích uống gì, vậy thì tôi thích phối màu thế nào, chắc anh cũng rõ ràng.”
Tay Lục Vũ run rẩy. Đúng là anh ta biết, nhưng anh ta không muốn tin Thẩm Hướng Dung đã không còn tình cảm với anh ta.
“Hướng Dung, chúng ta…… Chúng ta còn cơ hội không?”
Thẩm Hướng Dung nhìn anh ta, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Lục Vũ hốt hoảng: “Hướng Dung, anh thích em. Người trong lòng anh vẫn luôn là em. Mấy năm qua, anh chưa từng quên em một giây một phút nào. Hướng Dung, em cho anh thêm một cơ hội nữa, có được không?”
“Lục Vũ, quá khứ dù sao cũng đã qua đi. Chúng ta không thể nào.”
Lục Vũ sốt ruột: “Không! Chỉ cần trong lòng em vẫn có anh, chúng ta vẫn có thể! Hướng Dung, em nói đi, có phải em vẫn còn thích anh hay không? Anh không tin, em không còn một chút cảm giác nào với anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-304-buong-bo-hoan-toan.html.]
“Có hay không quan trọng sao? Lục Vũ, anh là người đã kết hôn. Vợ anh tên là Hà Tuyết Phỉ. Anh cảm thấy anh dùng thân phận của người đàn ông đã có vợ nói với tôi những lời này, có thích hợp không?”
“Hướng Dung, em hiểu lầm rồi. Anh và Hà Tuyết Phỉ chỉ là liên hôn chính trị. Anh không có tình cảm với cô ta. Hơn nữa, anh và cô ta cũng sắp ly hôn rồi.”
“Sắp ly hôn, cũng chính là vẫn chưa ly hôn. Cho nên, Lục Vũ, bây giờ anh tới tìm tôi để làm gì? Trước kia tôi không hề biết, hóa ra anh lại là loại người này đấy! Anh nghĩ tôi thế nào? Thẩm Hướng Dung tôi là người không ai cưới, phải làm kẻ thứ ba chen chân vào giữa cuộc hôn nhân của anh và Hà Tuyết Phỉ sao?”
Nói đến đây, hốc mắt Thẩm Hướng Dung đã đỏ bừng.
Lục Vũ luống cuống tay chân: “Không phải như thế! Hướng Dung, anh không có ý đó! Em yên tâm, anh và Hà Tuyết Phỉ sẽ ly hôn. Anh sẽ nhanh chóng ly hôn!”
“Hai người có ly hôn hay không thì liên quan gì đến tôi? Lục Vũ, tôi đồng ý ra ngoài gặp anh, chỉ vì muốn nói rõ ràng, chứ không phải muốn tiếp tục nối lại tình xưa với anh. Lục Vũ, xét về mặt tình cảm, anh từng ruồng bỏ tôi một lần, người đã từng phạm sai lầm một lần, tôi sẽ không cho người đó có cơ hội tái phạm thêm lần nữa.”
Lục Vũ vội vàng giải thích: “Anh sẽ không bao giờ ruồng bỏ em nữa!”
Thẩm Hướng Dung không để ý đến anh ta, nói tiếp: “Tôi có kiêu ngạo và tự tôn của mình, sẽ không cho phép bản thân quay đầu lại ở bên người từng sóng vai khi tôi vinh hoa phú quý, khi nguy nan lại vứt bỏ tôi một mình bay cao.”
Lục Vũ há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải nói gì.
“Về gia tộc mà nói, nhà họ Thẩm không thể trở thành trò cười trong mắt người khác. Con gái nhà họ Thẩm không phải thích thì gọi đến buồn thì đuổi đi, cần thì lấy, không cần thì đá bay.”
Vân Chi
Lời này Thẩm Hướng Dung nói rất có lực, còn mang theo vài phần quyết tuyệt.
“Tôi đi đây, sau này đừng gặp lại nhau nữa.” Cô đứng dậy, ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Đừng gặp lại nhau nữa…
Đừng gặp lại!
Trái tim Lục Vũ như trúng một mũi tên, đau đớn khó chịu.
Thẩm Hướng Dung đi qua chỗ ngoặt, mới dựa vào vách tường, thở ra một hơi thật sâu. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Cô giơ tay ôm lấy ngực, Lục Vũ nói không sai, đúng là cô vẫn còn tình cảm với anh ta, nhưng còn thì thế nào? Con người sống trên đời, không chỉ vì tình yêu, huống chi còn là vì một người đàn ông không xứng đáng. Theo lời anh Cả Thẩm Húc nói, Lục Vũ chính là tra nam, cặn bã nên bị ném vào thùng rác.
Thẩm Hướng Dung cô còn chưa đến mức phải bới thùng rác tìm bạn trai.
Vốn dĩ cô tưởng rằng mình đã nói ra những lời này, cắt đứt hoàn toàn với Lục Vũ, bản thân sẽ đau khổ khó chịu. Nhưng đợi sau khi thật sự làm vậy rồi, cô mới phát hiện hóa ra không phải như thế.
Trong lòng cô có chút hụt hẫng, có chút mất mát, nếu nói đau khổ, hình như cũng có. Nhưng cảm giác ấy thật sự không quá nghiêm trọng, đa phần là mờ mịt, còn có chút nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Thẩm Hướng Dung nhẹ nhàng cười rộ lên, cô nghĩ, có lẽ cô đã thật sự buông được Lục Vũ rồi.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả bước chân cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.