Mẹ Hà loạng choạng, cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt nở hoa, không thể đứng vững.
“Sao lại… Tại sao lại như vậy?”
Đột nhiên sắc mặt bà ta thay đổi, nắm chặt lấy cổ tay anh Hai Hà: “Con nói có người cố ý điều tra, ý của con là, có người đang nhằm vào cha con? Là ai? Thằng Cả, thằng Hai! Các con nghĩ cách nào đi, thử tìm những người thân bạn bè cũ của nhà chúng ta trước kia xem sao? Xem bọn họ có cách nào không? Còn nữa, chúng ta cũng phải điều tra cả người đứng sau chuyện này, ít nhất cũng phải biết vì sao đối phương lại đối phó với chúng ta, Biết được câu trả lời, chúng ta mới có thể bốc thuốc đúng bệnh,”
“Nếu cha con chỉ bị giam giữ, như vậy cho dù tình hình căng thẳng thế nào, ít nhất vẫn chứng tỏ không phải không có cơ hội. Dù thế nào chúng ta cũng phải thử một chút, không thể để cha con ngã xuống như vậy. Nào có chuyện tổ chim vỡ trứng vẫn yên lành, nếu cha con ngã xuống, nhà họ Hà cũng không giữ nổi, chỉ sợ tiền đồ tốt đẹp của các con cũng tan theo bọt nước, cả nhà chúng ta đều gặp tai ương.”
Vân Chi
Mẹ Hà cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, dặn dò con trai xong lại nói với con gái: “Con cũng về nhà họ Lục, thử nói một tiếng với nhà bên ấy xem sao. Nếu ông cụ nhà họ Lục chịu ra tay, cha con vẫn còn hy vọng.”
Biểu cảm trên mặt Hà Tuyết Phỉ ngây dại, lắc đầu một cách máy móc: “Vô dụng thôi! Nhà họ Lục sẽ không cứu chúng ta đâu.”
Mẹ Hà nổi giận: “Con còn chưa về bên đó hỏi thì sao biết trước được? Là cha con đang gặp nạn đó, chẳng lẽ con định mặc kệ ông ấy sao? Nếu cha con không còn, nhà họ Hà không còn, con còn có thể yên ổn ngồi trên vị trí dâu trưởng nhà họ Lục sao?”
Đột nhiên Hà Tuyết Phỉ rất muốn bật cười, cô ta nhìn về phía mẹ Hà: “Mẹ, sao con lại không muốn cứu cha. Con còn hy vọng cha không vấn đề gì, nhà họ Hà không bị sao hơn bất kỳ ai khác. Nhưng mà nhà họ Lục… Mẹ, mẹ đã quên con được gả vào nhà họ Lục thế nào rồi sao? Là do nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, nhà họ Lục sợ bị liên lụy, mới từ hôn với Thẩm Hướng Dương, Lục Vũ mới cưới con. Năm đó nhà họ Lục không cứu giúp nhà họ Thẩm, mẹ cảm thấy bây giờ bọn họ sẽ cứu nhà họ Hà sao?”
Sắc mặt mẹ Hà trắng nhợt. Vốn dĩ cho rằng hai nhà Hà Lục liên hôn là một cộng một lớn hơn hai, sẽ trở trành trợ lực giúp đỡ lẫn nhau. Đáng tiếc vẫn là chim cùng rừng, tai vạ đến ai đi đường nấy. Nói vậy thì, hoàn toàn không thể dựa vào nhà họ Lục được rồi.
Anh Cả Hà đỡ mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con với em trai lại ra ngoài thêm vài chuyến, biết đâu… Biết đâu lại tìm được cơ hội xoay chuyển thì sao?”
Lần ra ngoài này, anh Cả và anh Hai nhà họ Hà đi suốt ba ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-302-nha-ho-ha-xay-ra-chuyen-2.html.]
Sắc mặt hai người ngày sau còn uể oải hơn ngày trước.
Đến ngày thứ tư, anh Cả Hà từ bên ngoài về, nổi giận đùng đùng, giơ tay tát mạnh cho Hà Tuyết Phỉ một cái.
Mẹ Hà hoảng sợ: “Thằng Cả, con làm gì thế!”
Sắc mặt anh Hai Hà cũng âm u: “Mẹ, mấy ngày nay nhà ai có quan hệ chúng con đều đến một lượt rồi, cho dù chúng con hứa hẹn sẽ đưa ra bao nhiêu lợi ích, tặng quà quý giá đến mức nào, cũng không ai dám đưa tay ra nhận. Đối với chuyện của cha, bọn họ đều e sợ tránh né. Hôm nay có một chú nể tình trước kia có quan hệ không tệ với nhà chúng ta, mới tốt bụng nhắc nhở một câu, chú ấy nói cho chúng con biết, việc này là do nhà họ Thẩm đứng sau thúc đẩy. Chúng ta muốn tìm cơ hội xoay chuyển, thì phải bắt tay từ nhà họ Thẩm.”
“Thẩm…… Nhà họ Thẩm?” Mẹ Hà khó hiểu: “Thẩm Hách?”
Ngoài nhà họ Thẩm ấy ra, bà ta không nghĩ ra được còn nhà họ Thẩm nào có được bản lĩnh lớn như vậy.
Nhưng mà, chính vì đoán ra người đứng sau là Thẩm Hách, bà ta lại càng khó hiểu hơn.
“Vì sao nhà họ Thẩm lại phải đối phó nhà chúng ta? Không thể nào chỉ vì chuyện Tuyết Phỉ kết hôn với Lục Vũ chứ? Nếu thật sự vì chuyện này, người đầu tiên nhà họ Thẩm đối phó, cũng nên là nhà họ Lục. Sau khi nhà họ Lục từ hôn, Tuyết Phỉ mới ở bên Lục Vũ. Chuyện này có liên quan gì đến nhà chúng ta?”
“Con với anh Cả cũng rất buồn bực, nhưng chúng con nghĩ, nếu đã có phương hướng, dù thế nào cũng phải làm rõ ngọn ngành. Vì thế, hôm nay chúng con đã tới khu tập thể Ngô Đồng, xin gặp Thẩm Hách. Thẩm Hách không có nhà, Thẩm Hướng Dương ra ngoài gặp chúng con một lát. Cậu ta nói, người nhà chúng ta đã làm chuyện gì, trong lòng tự biết. Bảo chúng con về nhà hỏi em gái.”
Ánh mắt anh Hai Hà quét về phía Hà Tuyết Phỉ: “Rốt cuộc mày đã làm gì nhà họ Thẩm?”
Hà Tuyết Phỉ ôm một bên mặt bị đánh, trong lòng kinh hoàng, cô ta không thể để người trong nhà biết, nguồn cơn tai họa này là do cô ta dựng nên, nhà họ Lục đã không cần cô ta rồi, nếu không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cô ta phải làm sao bây giờ?