Nhà họ Hà.
Trẻ con không hiểu chuyện đã đi ngủ cả rồi, còn người lớn trong nhà họ Hà lại không ngủ nổi. Bọn họ đều hoang mang lo sợ, tâm hoảng ý loạn. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, đánh bọn họ không kịp trở tay.
Lúc này người trong nhà đang thương lượng, bọn họ nên làm gì bây giờ?
Mẹ Hà khóc sưng cả mắt: “Thằng Cả, thằng Hai, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao đột nhiên cha con lại bị bắt?”
Con cả nhà họ Hạ cũng không hiểu được đâu đuôi: “Con cũng không rõ ràng lắm.”
Con thứ hai nhà họ Hà thì nhíu mày: “Chúng con không làm việc cùng bộ phận với cha, hơn nữa, nếu những người đó đã muốn bắt cha, tất nhiên bọn họ sẽ không để chúng ta biết trước điều gì.”
Hôm nay hết giờ làm bọn họ quay về nhà, vẫn lui tới như bình thường, nên làm gì thì làm đó. Mãi cho đến giờ cơm chiều, cha Hà vẫn chưa quay về, mẹ Hà mới bảo bọn họ đến đơn vị ông ấy xem thử, có phải có việc gì không. Đến tận lúc ấy, bọn họ mới biết tin, cha Hà đã bị bắt.
Vân Chi
Chỉ từ điểm đó là có thể nhìn ra được việc này không đơn giản, có người đề phòng bọn họ. Nếu không, cũng không đến mức bảo mật kín kẽ như vậy, chuyện đã xảy ra nửa ngày rồi, thế mà bọn họ vẫn không hề hay biết gì.
Sắc mặt anh Hai nhà họ Hà có chút nặng nề: “Hiện giờ cũng không còn con đường nào khác, chỉ có thể chờ xem nhà họ Lục có biết chút nội tình nào hay không.”
Nghe thấy thế mẹ Hà mới bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Đúng! Tìm em gái con, hỏi nhà họ Lục một chút, dù thế nào cũng phải tìm hiểu rõ ràng.”
Anh Hai Hà gật đầu, đang định đi gọi điện thoại cho nhà họ Lục, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Hình như là tiếng của Tuyết Phỉ?” Mẹ Hà mừng rỡ, đứng dậy ra mở cửa.
Sắc mặt Hà Tuyết Phỉ tái nhợt, bắt lấy tay mẹ Hà: “Mẹ, có phải nhà mình đã xảy ra chuyện hay không?”
“Con biết rồi à?”
Trong lòng Hà Tuyết Phỉ thầm kêu không ổn. Thật ra cô ta biết, cha Phụ sẽ không nói dối Lục Vũ chuyện này, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút hy vọng, có lẽ sự thật không phải như vậy thì sao? Có lẽ do bọn họ nghe lầm thì sao? Nhưng mà, một câu này của mẹ Hà đã đập nát tất cả hy vọng của Hà Tuyết Phỉ. Nhìn vào trong phòng khách, mọi người đều tụ tập bên nhau, vẻ mặt đầy u sầu, Hà Tuyết Phỉ còn gì không rõ nữa.
“Cha… Cha đã bị bắt, có đúng không?”
“Nhà họ Lục nói với con à? Nhà họ Lục còn nói gì nữa không? Tình hình cụ thể thế nào, con biết chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-301-nha-ho-ha-xay-ra-chuyen-1.html.]
Hà Tuyết Phỉ lắc đầu, cả người mềm nhũn ngã ngồi ra đất.
Quả nhiên là nhà họ Thẩm? Là mình? Là mình đã hại cha, hại cả nhà sao?
Cả người Hà Tuyết Phỉ run rẩy, ngăn cản bản thân không được tiếp tục nghĩ sâu thêm nữa.
Người nhà họ Hà chỉ cho rằng cô ta đang lo cho cha, vẫn chưa phát hiện ra cô ta khác thường. Anh Cả nhà họ Hà thở dài: “Đến nhà họ Lục cũng không biết, vậy thì chỉ có thể chờ đến khi trời sáng, chúng ta lại đi tìm hiểu tin tức thôi.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ như vậy ngồi chờ đến khi trời sáng.
Ngày hôm sau, anh Cả, anh Hai nhà họ Hà ra ngoài từ sáng sớm, mãi cho đến khi chạng vạng mới quay về, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thế nào?”
Người nhà họ Hà vây đến như ong vỡ tổ.
Anh Cả Hà: “Tình hình rất không ổn. Những chuyện trước đây cha từng làm đều bị lôi ra, trên người dính vào vài tội danh. Tội danh nghiêm trọng nhất là cha từng tham ô một khoản tiền của quân đội.”
Cha Hà nhậm chức trong quân đội là chuyện năm sáu năm trước rồi, sau đó đã được điều chuyển qua bên chính ủy. Nếu nói tham ô tiền của quân đội, vậy cũng là chuyện rất nhiều năm trước. Mẹ Hà cũng biết chuyện này, cha Hà dùng số tiền ấy để móc nối quan hệ với nhà họ Nguyên, nhờ đó mới có được địa vị như bây giờ.
“Mẹ nhớ rõ năm đó cha con nói ông ấy làm rất cẩn thận, khoản tiền ra vào sổ sách là do ông ấy phụ trách, ông ấy đã xử lý tốt rồi. Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại bị đào lại?”
Anh Hai Hà cười khổ: “Đương nhiên là vì có người cố ý điều tra rồi.”
Mẹ Hà cắn răng: “Chúng ta trả lại số tiền này, có được không?”
Anh Hai Hà lắc đầu: “Mẹ, chuyện này không đơn giản như vậy. Liên quan đến quân đội, tính chất sự việc đã thay đổi, cấp trên tất nhiên sẽ điều tra nghiêm khắc, xử lý thật nặng. Không thể có chuyện, chúng ta lấy tiền rồi, nếu không bị điều tra ra chúng ta có thể ung dung dùng số tiền ấy, nếu xảy ra chuyện, trả lại tiền là có thể thoát thân. Nếu như vậy, chẳng phải quân đội sẽ lộn xộn sao?”
Mẹ Hà vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Không phải chỉ cắt chức, còn đang tiếp nhận điều tra sao? Chưa chắc đã điều tra…”
Anh Hai Hà thở dài: “Tuy người ta nói như vậy, nhưng con nghe được, thật ra hiện tại đã có đủ chứng cứ để định tội cha rồi, trước mắt điều tra chẳng qua chỉ là muốn đào sâu thêm. Mẹ, lần này sợ là cha không xong rồi.”
Không xong……