Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 298: Lục Vũ nhìn trộm

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:31:06
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Học viện ngoại ngữ thủ đô.

Thẩm Hướng Dương kéo Thẩm Hướng An đi, lại không phát hiện ra, sau gốc cây đối diện ký túc xá vẫn còn một bóng người khác.

Phòng ký túc xá của Thẩm Hướng Dung trên tầng hai, Lục Vũ nhìn xuyên qua cửa sổ là có thể trông thấy bóng dáng quen thuộc đang sửa sang lại chăn đệm trong phòng. Cô vẫn giống hệt với bóng hình trong trí nhớ, vẫn xinh đẹp như vậy, khi cười rộ lên giống hệt ánh trăng sáng trên bầu trời. Mấy năm nhà họ Thẩm suy tàn, cuộc sống nông thôn khổ cực cũng không thể mài mòn thanh xuân của cô, xóa hết ánh sáng quanh người cô, ngược lại còn khiến cô có thêm vài phần sức hút rất đặc biệt lắng đọng qua năm tháng.

Lục Vũ nhìn cô đến trường, nhìn cô làm thủ tục nhập học, nhìn cô vào ký túc xá, lại nhìn cô đi ăn với mấy người bạn cùng phòng ký túc xá mới quen biết.

Trong rừng cây nhỏ tĩnh lặng ở sân trường, Lục Vũ bật lửa châm một điếu thuốc, chậm rãi hít vài hơi.

Bây giờ, việc anh ta có thể làm cũng chỉ là đứng từ xa nhìn cô, anh ta đã mất đi tư cách sóng vai bên cô rồi.

Hút xong một điếu thuốc, Lục Vũ lại bật lửa châm điều thứ hai. Cứ như vậy từng điếu thuốc nối tiếp nhau, mãi cho đến khi hết sạch cả bao thuốc, Lục Vũ mới bật cười tự giễu. Rốt cuộc anh ta còn tới đây làm gì? Nhìn thêm nữa cũng có ý nghĩa gì sao?

Lục Vũ khẽ lắc đầu, xoay người ra về.

Nhà họ Lục.

Khi Lục Vũ về đến nhà, trong phòng tối đen như mực. Anh ta tiện tay bật đèn, vừa ngẩng đầu đã va vào bóng người trước mặt. Lục Vũ bị dọa lui về phía sau hai bước theo phản xạ, khi nhìn kỹ lại thấy rõ bóng người kia là Hà Tuyết Phỉ, cảm giác hoảng sợ mới rút đi, thay vào đó là tức giận: “Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ ngồi lù lù ở đây làm gì?”

“Anh cũng biết bây giờ đã nửa đêm rồi à? Anh đã đi đâu?” Hà Tuyết Phỉ nhíu mày: “Anh còn uống rượu? Còn hút thuốc? Trên người toàn mùi t.h.u.ố.c lá với rượu!”

Lục Vũ không muốn để ý tới đối phương, giữa anh ta và Hà Tuyết Phỉ không hề có tình cảm, người trong lòng anh ta yêu từ trước đến giờ chỉ có mình Thẩm Hướng Dung. Mấy năm qua, chưa bao giờ anh ta quên được cô, chỉ là, năm đó dưới tình tình như vậy, nhà họ Lục không cho phép anh ta cưới Thẩm Hướng Dung, mà chính anh ta cũng sợ hãi.

Năm đó anh ta đang ở ngưỡng cửa thăng chức, nhà họ Thẩm xảy ra chuyện đã đẩy anh ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu anh ta kiên trì kết hôn với Thẩm Hướng Dung, chẳng những sẽ không còn hy vọng thăng chức, sợ là ngay cả chức vụ hiện thời cũng chưa chắc đã có thể giữ được, khả năng còn bị liên lụy khiến nhà họ Lục cũng bị điều tra theo.

Cho dù vì nhà họ Lục, hay là vì chính mình, cuối cùng anh ta vẫn nhút nhát từ bỏ Thẩm Hướng Dung. Sau đó một bước sai, hỏng cả đời, anh ta đã vĩnh viễn đánh mất cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-298-luc-vu-nhin-trom.html.]

Lục Vũ cởi quần áo: “Tôi rất mệt, không muốn cãi nhau với cô. Đã khuya rồi, tôi đi tắm rửa, cô ngủ trước đi!”

Hà Tuyết Phỉ kéo anh ta lại: “Vì sao không trả lời tôi? Sao hả, chột dạ à?”

Lục Vũ rút tay ra: “Tôi chột dạ cái gì?”

“Anh đã đi gặp Thẩm Hướng Dung, có đúng không?”

Lục Vũ sững sờ.

Vân Chi

Hà Tuyết Phỉ tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Bị tôi đoán trúng rồi à? Quả nhiên! Hôm nay Thẩm Hướng Dung nhập học, anh đã tới học viện ngoại ngữ đúng không? Lục Vũ, có cần tôi nhắc cho anh nhớ, trước đây là do anh chủ động từ bỏ cô ta không? Bây giờ anh làm vậy là có ý gì? Anh muốn lại lần nữa theo đuổi Thẩm Hướng Dung, muốn cô ta làm con dâu trưởng của nhà họ Lục à?”

Cô ta túm chặt Lục Vũ: “Tôi nói cho anh biết, anh là của tôi! Cả đời này anh đều là của tôi! Chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông tay! Lục Vũ, anh đừng mơ! Tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu!”

Lục Vũ bị đau, đẩy cô ta ra, không ngờ vì cô ta bám quá chặt, ống tay áo cũng bị xé rách. Lục Vũ càng không vui hơn: “Cô có thể đừng gây sự với tôi mỗi ngày như người đàn bà đanh đá thế này không? Cô yên tĩnh chút để tôi sống yên ổn hai ngày, không được sao?”

“Người đàn bà đanh đá? Gây sự? Lục Vũ! Anh là đồ khốn nạn! Ngày nào anh cũng ngủ với tôi trên một chiếc giường, trong lòng lại chỉ nghĩ về Thẩm Hướng Dung. Từ khi Thẩm Hướng Dung quay về thủ đô, anh bắt đầu mất hồn mất vía, cả người luống cuống, hễ có cơ hội là lại lén lút đi nhìn trộm cô ta. Vậy mà anh còn không biết xấu hổ nói tôi là người đàn bà đánh đá? Nói tôi gây sự? Vì sao tôi phải gây sự? Lục Vũ, rốt cuộc anh có chút lương tâm nào không thế?”

Hà Tuyết Phỉ nhào qua chỗ Lục Vũ giống như nổi điên, vừa đánh vừa đấm, vừa cào vừa cấu. Lục Vũ không kịp trốn tránh, cổ bị cào rách vài vết rướm máu, anh ta dùng sức đẩy Hà Tuyết Phỉ ra: “Cô gây sự đã đủ chưa? Tôi với Thẩm Hướng Dung không có khả năng ở bên nhau! Chúng tôi vĩnh viễn không thể nào!”

Sau khi hét lên, trên mặt Lục Vũ đầy vẻ đau thương.

“Cô yên tâm, Hướng Dung sẽ không tranh vị trí dâu trưởng nhà họ Lục với cô đâu. Căn bản cô ấy không thèm để ý đến vị trí này.”

Lời này không những không thể an ủi Hà Tuyết Phỉ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô ta không thèm để ý? Vậy nếu cô ta để ý thì sao? Nếu cô ta để ý, có phải anh sẽ ép tôi nhường lại vị trí này cho cô ta, đúng không? Huống chi, cho dù anh với cô ta không có khả năng thì thế nào? Chỉ cần cô ta còn sống, trong lòng anh vĩnh viễn sẽ chỉ có cô ta.”

Loading...