Sắc mặt Thẩm Hướng An cứng lại, trong lòng lập tức căng thẳng.
Thẩm Hướng Dương nói tiếp: “Của cha là nhóm m.á.u A, mẹ là nhóm m.á.u O. Để tôi đoán xem, anh là nhóm m.á.u B, hay là AB nhỉ? Một người nhóm m.á.u A và một người nhóm m.á.u O, có thể sinh ra được con nhóm m.á.u B hay nhóm m.á.u AB không?”
Ánh mắt Thẩm Hướng An lóe lên: “Anh không biết em đang nói chuyện gì!”
Vân Chi
“Thẩm Hướng An, đừng đóng kịch nữa, trước mặt tôi còn gì nữa đâu mà phải đóng kịch. Thật ra muốn biết nhóm m.á.u của anh là gì cũng dễ thôi, chỉ cần đến bệnh viện Tây Thành kiểm tra hồ sơ bệnh án của anh năm đó một chút là có thể lấy được đáp án. Thẩm Hướng An, tôi đã không còn là thằng nhóc ngây ngốc năm đó bị anh nắm mũi dắt đi, mặc anh bắt nạt nữa rồi, Những chuyện anh từng làm với tôi, tôi đã nói hết cho cha biết.”
Thẩm Hướng An hít sâu một hơi: “Anh từng làm vì với em?”
“Hừ! Trong lòng anh rõ ràng!”
Thẩm Hướng An cắn răng: “Mày không có chứng cứ, cha sẽ không tin!”
“Anh đoán xem ông ấy có tin hay không?”
Thẩm Hướng An rũ mi, hai tay run rẩy. Nếu là trước đây, có lẽ Thẩm Hách sẽ không tin, ít nhất sẽ không dễ dàng tin tưởng. Cho dù vẫn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn sẽ nghe anh ta giải thích, xem có phải có chuyện hiểu lầm trong này hay không. Nhưng bây giờ sợ là Thẩm Hách sẽ đứng về phía Thẩm Hướng Dương, huống chi, hồ sơ bệnh án còn lưu ở bệnh viện, với thân phận địa vị của Thẩm Hách bây giờ, có thể dễ ràng điều tra ra được.
Cả người anh ta loạng choạng, lúc này đột nhiên anh ta hiểu ra, vì sao Thẩm Hách lại nhẫn tâm như vậy, vì sao ông ấy lại trực tiếp tỏ rõ thái độ với mọi người, trực tiếp đá anh ta ra khỏi nhà họ Thẩm.
Thẩm Hướng Dương nói tiếp: “Cho nên, đừng nghĩ ra tay từ chỗ chị ấy. Vô dụng thôi, đừng tới quấy rầy cuộc sống của chị ấy. À quên, rốt cuộc thì khi nào anh mới sửa lại họ Chu? Anh không xứng với họ Thẩm! Đừng làm nhục họ Thẩm của chúng tôi!”
Thẩm Hướng Dương quay người lại, lập tức trông thấy Thẩm Húc đang đứng ngay gần đó.
“Anh Cả!”
Thẩm Húc chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hướng An một cái, sau đó lập tức quay sang nói với Thẩm Hướng Dương: “Xong chuyện chưa? Về chứ?”
Thẩm Hướng Dương sửng sốt, rồi lại cười rộ lên: “Đi! Chúng ta về nhà thôi! Nhưng mà phải thay đổi tuyến đường một chút, đi qua tiệm cơm quốc doanh em phải mua cánh gà rán mang về, đã hứa với Tiểu Phồn Tử rồi.”
Hai anh em sóng vai rời khỏi chỗ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-297-doi-lai-ho-chu.html.]
Nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, trong mắt Thẩm Hướng An chất chứa đầy oán độc và không cam lòng.
Người kia chính là Thẩm Húc nhỉ? Vì sao? Dựa vào đâu một thằng dân quê chân đất lớn lên ở vùng hẻo lánh như nó lại có thể vào ở khu tập thể Ngô Đồng? Thẩm Hướng An này mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Thẩm, là con cưng của ông trời được mọi người khen ngợi….
Họ Chu? Không, tuyệt đối không bao giờ! Cho dù là khi nhà họ Thẩm cõng trên lưng tội danh bị hạ phóng, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc đổi lại họ Chu!
Anh ta đã từng điều tra, người nhà họ Chu kia, không một ai tốt lành! Một đám rác rưởi cũng xứng làm cha mẹ anh em với anh ta sao? Đó là còn chưa nói đến, Hướng Quế Liên là tội phạm lao động cải tạo, cho dù đã mạn hạn được thả ra vẫn không thay đổi được sự thật bà ta từng bị bắt vào tù.
Cũng may bọn họ đều ở thôn Thượng Thủy, cách xa Thủ đô ngàn dặm. Anh ta vĩnh viễn không bao giờ muốn đối mặt với bọn họ!
Còn về nhà họ Thẩm……
Thẩm Hướng An cúi đầu. Dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ thêm cách khác mới được.
Anh ta bị thương vào bệnh viện ở Tây Thành đã nhiều năm như vậy, chưa chắc bên kia vẫn còn giữ lại hồ sơ bệnh án của anh ta. Từ trước đến nay Thẩm Hướng Dương đều không thích mình, nói không chừng là đang hù dọa, cố ý lừa mình thì sao?
Hơn nữa, cho dù vẫn còn lưu trữ, bị Thẩm Hách tra ra được thì thế nào? Chỉ là nhóm m.á.u có vấn đề, không đại biểu chắc chắn mình đã phát hiện ra vấn đề.
Không phải tất cả mọi người đều biết cách xác định quan hệ thông qua nhóm máu. Khi anh ta nằm trong bệnh viện, gặp phải người bệnh cần truyền m.á.u gấp, nhưng trong bệnh viện lại không có, bác sĩ bảo người thân hiến m.á.u nhưng nhóm m.á.u của người thân đều không hợp, cảm thấy tò mò mới hỏi vài câu. Vị bác sĩ kia cũng là người thích nói chuyện, đã lắm lời với anh ta một chút, khi ấy anh ta mới giật mình đoán ra được thân thế của bản thân.
Thẩm Hướng An lại lần nữa siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Mình sẽ không thừa nhận! Không bao giờ!
Hai mươi mấy năm trước, anh ta là con trưởng của nhà họ Thẩm, là người được Thẩm Hách và Viên Tố Quân yêu chiều nhất. Anh ta không tin Thẩm Hách và Viên Tố Quân đã cạn tình với mình.
Nhất định anh ta vẫn còn cơ hội!
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hướng An: Nhất định mình vẫn còn cơ hội!
Thẩm Hướng Dương: Ha hả, nằm mơ ăn rắm đi thôi!