Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 296: Gặp phải Thẩm Hướng An

Cập nhật lúc: 2025-05-16 10:20:07
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Qua mùng năm, không khí tết dần dần lắng xuống, Thẩm Hách lại lần nữa rơi vào vòng xoáy công việc bận rộn. Những người khác trong nhà họ Thẩm thì vẫn vui chơi chưa biết chán.

Ban đầu là do ba đứa trẻ nói muốn đi thăm quan Cố Cung, tâm nguyện nho nhỏ như vậy sao Viên Tố Quân có thể từ chối. Ngày hôm sau bà lập tức giúp bọn trẻ thực hiện được tâm nguyện.

Vân Chi

Thấy bọn trẻ vẫn hứng thú bừng bừng, Viên Tố Quân nghĩ, nơi có thể thăm quan ở thủ đô đâu chỉ có mình Cố Cung. Vì thế lại quyết định dẫn bọn trẻ đi leo Trường Thành. Bà ấy còn nghĩ, Thẩm Húc và Điền Tùng Ngọc cũng mới tới thủ đô lần đầu, hay là rủ đi cùng luôn.

Sau khi Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương biết chuyện, cũng làm nũng xin gia nhập đoàn đội, còn tự tìm cho mình lý do rất hay, nói muốn dẫn đường và trông đám trẻ giúp mọi người. Lý do đầy đủ thuyết phục, khiến người ta không thể nào từ chối.

Quay về từ Trường Thành, Thẩm Hướng Dương vẫn chưa đã thèm, bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi kế tiếp. Sau đó là một loạt các địa điểm thăm quan du lịch nổi tiếng khác đều được đưa vào hành trình, bọn họ có rất nhiều thời gian, không cần gấp gáp. Mỗi ngày đi thăm quan một nơi, cứ vui chơi như vậy cho tới tết Nguyên Tiêu.

Sau tết Nguyên Tiêu. Các trường học bắt đầu khai giảng.

Đầu tiên chính là đăng ký nhập học cho ba đứa trẻ, Thẩm Song Yến vào lớp bốn, Thẩm Phồn lớp hai, Thẩm Thần thì được sắp xếp vào trường mầm non. Sau đó là ba cô cậu sinh viên.

Thời gian khai giảng của các trường đại học không hề thống nhất. Trường đầu tiên khai giảng là trường của Thẩm Hướng Dung, tuy rằng Thẩm Hướng Dung đã nhiều lần nhấn mạnh, mình đã hai mươi hai tuổi, có thể đi một mình. Nhưng Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương vẫn quyết định đi cùng. Đi đăng ký làm thủ tục, một mình Thẩm Hướng Dung đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hành lý phải có người mang giúp chứ?

Ba người Thẩm Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương và Điền Tùng Ngọc đều nhất trí quyết định, sau khi khai giảng ba người sẽ ở trọ trong trường. Đến kỳ nghỉ, hoặc khi không nhiều tiết học lắm, bọn họ sẽ về nhà.

Bình thường ở trọ trong trường, thứ nhất là vì đã suy xét khoảng cách giữa nhà họ Thẩm và ba trường đại học đều cách khá xa, qua lại mỗi này quá tốn thời gian và tinh lực. Thứ hai, các bạn học khác gần như đều ở trọ trong trường, ở trọ trong trường có lợi hơn đối với việc hòa nhập với tập thể, giao lưu kết bạn với mọi người.

Nếu như vậy, thì đồ đạc cần chuẩn bị sẽ nhiều hơn. Thẩm Hướng Dung là con gái, có thể mang hết được sao?

Học viện ngoại ngữ thủ đô.

Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đưa người đến tận ký túc xá. Thẩm Húc sửa sang lại đồ đạc giúp Thẩm Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương thì lau cửa sổ. Đột nhiên cậu ta giật mình rơi cả giẻ lau xuống đất, khiến Thẩm Hướng Dung cũng giật mình theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-296-gap-phai-tham-huong-an.html.]

“Làm sao vậy?”

Thẩm Hướng Dương chần chừ: “Không sao! Chỉ là đột nhiên em nhớ tới, có vài việc em quên chưa làm rồi! Không được, em phải về trước đây!”

Nói xong, cậu ta lập tức bỏ giẻ lau xuống, chạy như bay ra ngoài.

Thẩm Hướng Dung:……

Cô lắc đầu, thở dài: “Ở thôn Thượng Thủy vài năm nhìn còn trưởng thành, trầm ổn. Sao vừa về tới thủ đô, đã chứng nào tật nấy rồi?”

Thẩm Húc hơi nhíu mày, ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Hướng Dương đang lôi kéo một thanh niên ra ngoài. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Thẩm Hướng Dương, trong lòng hắn âm thầm đoán ra được vài thứ, nhưng không nói ra ngoài, lại cúi đầu tiếp tục công việc trong tay. Xử lý xong hết chuyện bên này, Thẩm Húc mới chào tạm biệt Thẩm Hướng Dung, ra về.

Xuống tới sân trường, hắn cố ý quan sát trái phải, rồi quẹo vào gốc đường bên cạnh, thì trông thấy Thẩm Hướng Dương đang đứng đối diện với người thanh niên kia, sắc mặt không vui.

“Trước đây không phải chính anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Bây giờ trưng ra dáng vẻ này cho ai nhìn thế?”

“Hướng Dương, em hiểu lầm anh rồi. Trước đây anh làm như vậy chỉ vì bất đắc dĩ, anh có nỗi khổ riêng. Anh…”

Thẩm Hướng Dương xua tay: “Anh đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa, còn có nỗi khổ riêng! Tôi quan tâm anh có nỗi khổ riêng hay không làm gì? Tóm lại, nếu anh đã rời khỏi nhà họ Thẩm, vậy thì đừng mong có thể quay về được. Hết hy vọng đi, cha mẹ sẽ không gặp anh đâu. Lâu như vậy rồi, anh vẫn luôn bị ngăn ngoài cửa khu tập thể Ngô Đồng không thể vào trong được, anh vẫn chưa hiểu sao?”

“Cha mẹ cũng hiểu lầm anh, anh…”

“Dừng! Đó là cha mẹ tôi, không phải cha mẹ anh. Mẹ anh đang ở thôn Thượng Thủy đó!”

“Dù sao anh cũng từng gọi hai người là cha mẹ hai mươi mấy năm rồi, chính anh cũng không biết thân thế của mình, năm đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ con mới sinh, chuyện đánh tráo không phải là chuyện anh mong muốn. Nếu có thể, anh tình nguyện chưa từng bị đánh tráo.”

Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ: “Nói thì dễ nghe lắm. Nếu anh tình nguyện không bị đánh tráo, vậy sao bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, anh vẫn chưa quay về thôn Thượng Thủy? Ai về nhà nấy không phải tốt sao? Còn quấn lấy nhà họ Thẩm chúng tôi làm gì? Hơn nữa, anh thật sự không biết à? Tôi rất tò mò, năm mười chín tuổi ấy anh ngã bị thương vào bệnh viện ở Tây Thành, trong kết quả kiểm tra của bệnh viện, nhóm m.á.u của anh là nhóm m.á.u gì?”

Loading...