Mùng hai tết, Thẩm Hách dẫn Thẩm Húc đi chúc tết các gia đình hàng xóm trong khu tập thể. Đương nhiên, chúc tết chỉ là lý do, trên thực tế, ông ấy muốn mượn cơ hội này để giới thiệu Thẩm Húc với mọi người, nói cho mọi người biết, Thẩm Húc mới là con trai của nhà họ Thẩm, Thẩm Hướng An đã trở thành người dưng, sau này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Thẩm.
Các hộ gia đình trong khu tập thể không nhiều, đi tới mỗi nhà đều dừng lại nói chuyện phiếm một lúc, sau khi đi hết một lượt, cũng tới lúc chạng vạng.
Nhà họ Tống là nhà cuối cùng cha con Thẩm Húc đến chúc tết.
Đợi cha con nhà họ Thẩm về khỏi, người nhà họ Tống mới bắt đầu thảo luận về chuyện nhà họ Thẩm như các gia đình khác.
Bà Tống vừa thu dọn lại bộ ấm chén mang ra tiếp khách, vừa nói: “Nghe nói đứa con trưởng của nhà họ Thẩm này lớn lên ở nông thôn, chỉ đi học được vài năm, nhưng hôm nay tôi thấy cậu ấy đến nhà chúng ta, dáng vẻ rất bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thật sự không giống người nhà quê vô văn hóa.”
Tống Văn Hoa người trụ cột trong nhà họ Tống khẽ cười: “Tri thức không nhất định phải học từ trường lớp. Bà không nhìn thấy à? Tuy rằng cậu ấy nói chuyên không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều có thể nói trúng trọng điểm. Cậu ấy không phải người thiếu hiểu biết, huống chi, có văn hóa có bản lĩnh hay không đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là phẩm tính. Người này không giống Thẩm Hướng An. Thẩm Hướng An…”
Ông ta thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.
Tống Minh Vĩ nhíu mày: “Con lại cảm thấy Thẩm Hướng An có chút đáng thương. Nhìn thái độ của bác Thẩm khi dẫn theo cậu ta tới từng nhà chúc tết, còn không hề nhắc tới Thẩm Hướng An, đúng là tuyệt tình thật. Cho dù không phải con ruột, tốt xấu gì cũng từng nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, vậy mà nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay.”
Tống Văn Hoa quay đầu nhìn về phía con trai mình: “Con cũng nói từng nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, thế trước đây Thẩm Hướng An từng làm gì, con không biết à? Cậu ta có nhớ ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm ấy không?”
Tống Minh Vĩ sửng sốt, miệng mấp máy: “Cậu ta cũng có nỗi khổ riêng.”
Tống Văn Hoa giật mình: “Con vẫn qua lại với cậu ta à? Cậu ta đã nói gì với con?”
“Cậu ta nói, với tình hình lúc ấy, muốn cứu bác Thẩm ra là chuyện không thể nào, nếu kết cục đã định, dù gì cậu ta cũng phải giữ lại một con đường lui cho nhà họ Thẩm, không thể để nhà họ Thẩm tuyệt đường. Cậu ta làm như vậy, là vì bảo vệ bản thân, bảo vệ huyết mạch cuối cùng cho nhà họ Thẩm. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Chỉ cần cậu ta còn chiếm được một vị trí trong cơ quan chính phủ, nhà họ Thẩm sẽ có ngày ngóc đầu lên được. Khi ấy cậu ta mới có thể thật sự cứu được bác Thẩm.”
Tống Văn Hoa cười ha hả: “Con tin à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-293-chuc-tet.html.]
Tống Minh Vĩ liếc mắt nhìn Tống Văn Hoa một cái, không hiểu được ý của cha mình. Anh ta nghĩ một chút, rồi trả lời: “Con cảm thấy lời cậu ta nói cũng có vài phần đạo lý. Năm xưa bác Thẩm cũng từng vì nhiệm vụ nằm vùng trong chính phủ Ngụy Cộng phải nhẫn nhục chịu đựng, phản bội bạn bè.”
“Đừng so cậu ta với bác Thẩm, làm vậy quá vũ nhục bác Thẩm của con rồi.”
Tống Minh Vĩ không hiểu: “Cha, cha không thích Thẩm Hướng An à?”
“Cha nghĩ, sẽ không có ai thích một kẻ vong ân phụ nghĩa, một con rắn độc bất cứ lúc nào cũng có thể cắn lại người nuôi.”
“Cha……”
Tống Minh Vĩ vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tống Văn Hoa đã giơ tay lên ngăn cản: “Tạm thời chưa nói đến những việc khác, nếu Thẩm Hướng An thật sự suy nghĩ giống như lời cậu ta nói, bất đắc dĩ cậu ta mới phải đoạn tuyệt quan hệ với bác Thẩm con, dựa vào chuyện này giữ lại đường lui cho nhà họ Thẩm. Vậy sau đó thì sao? Hai vợ chồng bác Thẩm con chịu khổ ở nông trường ba bốn năm, cậu ta đã từng đi thăm bọn họ chưa? Đã bao giờ gửi đồ qua đó chưa? Đã từng dựa vào quan hệ hỏi thăm một câu bọn họ có khỏe mạnh hay không chưa?”
“Đường xá xa xôi, nông trường Ngũ Tinh lại phức tạp như vậy, cậu ta cũng không có cách nào.”
Tống Văn Hoa lắc đầu: “Tốt xấu gì cậu ta cũng là cán bộ chính phủ, còn nắm giữ một phần mạng lưới quan hệ của nhà họ Thẩm. Cậu ta không có cách nào, vậy sao khi ấy Thẩm Húc chỉ là một người dân nho nhỏ bình thường lại có biện pháp?”
Tống Minh Vĩ khẽ giật mình.
“Khoảng cách từ tỉnh Lâm Tương tới Đông Thành còn xa hơn nhiều so với khoảng cách từ thủ đô tới Đông Thành. Thế nhưng, Thẩm Húc lại có thể không quản ngại gió mưa, mỗi năm ít nhất đều tới Đông Thành bốn lượt, chẳng những mang cho hai vợ chồng Bác Thẩm con quần áo ấm, đồ ăn, thực phẩm dinh dưỡng, còn khơi thông quan hệ với bên nông trường, bảo đảm cuộc sống của bọn họ ở bên đấy được an toàn được no ấm. Thẩm Húc còn có thể làm được, sao Thẩm Hướng An lại không làm được? Chẳng qua là vì cậu ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, cũng không muốn bị hai người liên lụy mà thôi.”
Tống Minh Vĩ trầm mặc. Trước đây, đúng là anh ta không nghĩ tới điểm này, càng không biết những việc Thẩm Húc từng làm.
Vân Chi
Tống Văn Hoa đứng dậy, lấy ra một phần tài liệu từ trong phòng làm việc đưa cho con trai.
Bên trên viết rõ là tư liệu về Thẩm Húc.