Ngày 28 tháng 12 âm lịch, cũng là ngày mùng 5 tháng 2 năm 1978.
Tàu hỏa về đến ga, Thẩm Húc chính thức đạp chân lên mảnh đất thủ đô. Đời trước, sau khi cha mẹ qua đời, Thẩm Húc học đại học ở thủ đô xong, đã định cư ở nơi này luôn. Nói ra thì, hắn từng sinh sống vài năm ở thủ đô, đối với nơi này cũng coi như không xa lạ gì. Nhưng hiện tại, thủ đô vẫn chưa được phát triển như đời sau, so với đô thị hiện đại phồn hoa trong trí nhớ, thủ đô bây giờ nhìn có vẻ tiêu điều hơn.
Ra khỏi ga tàu hỏa, đã có xe hơi chờ sẵn, cả nhà Thẩm Húc trực tiếp lên xe, về nhà họ Thẩm trước.
Nhà họ Thẩm sống trong khu tập thể Ngô Đồng. Khu tập thể Ngô Đồng là khu dân cư nổi tiếng người nào cũng biết ở thủ đô, bởi vì người sống trong khu tập thể này đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Khu tập thể không lớn, là từng tòa nhà riêng biệt, tổng cộng cũng chỉ mười mấy hộ gia đình. Nhưng tùy tiện nói ra một người thôi, cũng đủ khiến người khác nể sợ rồi, đều là người đổ m.á.u đổ mồ hôi cống hiến cho đất nước, từng bán mệnh vì hòa bình độc lập. Thanh danh của bọn họ, công tích của bọn họ đều nổi bật, thậm chí mỗi ông lão trong nhà đều có đủ vốn liếng để được ghi chép lại rực rỡ trong sách giáo khoa lịch sử.
Khu tập thể này rất đặc biệt, chỉ cần nhìn cảnh cổng sắt rất lớn trước của khu nhà, và bảo vệ đang mặc quân trang đứng gác, là có thể nhận ra được địa vị bất phàm của nó.
Mỗi tòa nhà trong khu đều có vẻ ngoài tương tự nhau, đều mang phong cách đồ sộ trang nghiêm. Nhưng trang trí bên trong thì hoàn toàn khác. Nhà họ Thẩm có tổng cộng hai tầng, tổng diện tích gần ba trăm mét vuông, bên ngoài còn có một khoảng sân nhỏ trồng chút hoa cỏ Thẩm Húc không biết tên.
Viên Tố Quân cười nói: “Đều do ông nội con tự tay trồng đấy, mấy năm qua không ai chăm sóc, may mà vẫn chưa c.h.ế.t sạch. Sau khi cha mẹ quay về, cha con từng sửa sang lại hai lần, nhổ hết cây c.h.ế.t đi, trồng thêm vài chậu cây mới, bây giờ nhìn qua cuối cùng mới khôi phục được vài phần cảnh quan trước kia như khi ông nội con còn sống.”
Nói xong bà ấy dẫn mọi người vào nhà.
Viên Tố Quân dẫn Thẩm Húc đi xem xét một lượt, tham quan khắp nơi. Hắn có thể nhìn ra được, Thẩm Hách và Viên Tố Quân rất chờ mong hắn đến nơi này. Hai người chẳng những đã sắp xếp xong phòng cho hắn và Điền Tùng Ngọc, còn chuẩn bị cho cả ba đứa trẻ nữa.
Thẩm Song Yến cũng có phòng ngủ riêng, căn phòng được trang chí đúng tiêu chuẩn công chúa, khăn trải giường, rèm trang trí… Đều là màu hồng nhạt, trên bàn còn đặt hai con búp bê Tây Dương rất đáng yêu.
Thẩm Phồn và Thẩm Thần ở chung một phòng, giường ngủ cố ý nhờ người chế tạo thành giường tầng. Trong phòng hai cậu bé cũng có vài món đồ chơi, có xe ô tô ghép bằng gỗ, có mô hình thuyền buồm, máy bay… Nhìn qua giống như do Thẩm Hách tự tay làm.
Mỗi căn phòng, mỗi chi tiết đều lộ ra tâm trạng vui vẻ và quan tâm của hai người.
Cả nhà thu dọn đơn giản, tùy tiện ăn bữa cơm chiều, rồi tiền vào mộng đẹp. Tuy bọn họ đều mua vé giường nằm, nhưng lộ trình vài ngày như vậy cũng đủ khiến người ta mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-292-den-thu-do.html.]
Ngày hôm sau, hai mươi chín tết, không khí năm mới càng ngày càng đậm. Viên Tố Quân và Thẩm Hướng Dung dẫn Điền Tùng Ngọc theo, cùng nhau đi mua đồ tết, hai người đã nhìn ra lo lắng thấp thỏm trong lòng Điền Tùng Ngọc, muốn cô ấy thả lỏng hơn.
Ba mươi tết, cả nhà quây quần bên nhau, cùng đón giao thừa, cùng ăn tết.
Không có người lung tung rối loạn, cũng không có chuyện lung tung rối loạn.
Không biết Thẩm Hách kiếm đâu ra được một đống pháo hoa, Thẩm Hướng Dương dẫn ba đứa trẻ ra ngoài sân, bắt đầu đốt pháo.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc phát hiện ra trên cổ tay Điền Tùng Ngọc có thêm một chiếc vòng. Thẩm Húc không hiểu biết lắm về ngọc thạch, nhưng vẫn nhìn ra được, chiếc vòng tay ấy không tồi.
“Lấy đâu ra thế?”
Vân Chi
“Mẹ đưa.”
“Khá đẹp!” Ánh mắt Thẩm Húc lóe lên: “Sau này có cơ hội gặp được thứ thích hợp, anh cũng mua cho em một cái.”
Điền Tùng Ngọc kéo Thẩm Húc, cúi đầu nở nụ cười. Thứ Viên Tố Quân cho cô không chỉ là một món quà quý giá, mà còn là một phần thừa nhận, khiến cô yên lòng. Trước đây khi cô gả cho Thẩm Húc, hai người môn đăng hộ đối. Nhưng bây giờ, bọn họ lại một trên trời một dưới đất. Lần đầu tiên khi biết chị em Thẩm Hướng Dung là người thân của Thẩm Húc, cô đã hiểu rõ chênh lệch giữa hai người, khi gặp Thẩm Hách và Viên Tố Quân, cô lại càng hiểu rõ hơn về điểm này.
Khi cô tận mắt nhìn thấy những nhân vật lớn ăn nói khách khí với Thẩm Hách, khi tận mắt nhìn thấy khu nhà nơi nhà họ Thẩm đang ở, nhìn thấy trang trí trong nhà, cô lại càng giật mình, hóa ra chênh lệc ấy còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tưởng.
Hai người bọn họ không xứng đôi, ý nghĩ ấy xuất hiện khiến cô không thể đè xuống cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng.
Nhưng Viên Tố Quân đã dùng cách này để nói cho cô biết, cô là con dâu được nhà họ Thẩm tán thành, cô có thể cùng chung hoạn nạn với Thẩm Húc, thì cũng có thể cùng chung phú quý với hắn. Trong lòng cô thậm chí còn đoán ra được, Viên Tố Quân làm vậy, chắc chắn là ý của Thẩm Húc.
Cô hít sâu một hơi, ôm Thẩm Húc chặt hơn chút nữa.
Cô sẽ vào đại học, sẽ cố gắng học tập, cố gẳng hoàn thiện bản thân… Rồi sẽ có một ngày cô trở thành người xứng đôi với Thẩm Húc.