Trên tàu hỏa.
Bởi vì có Thẩm Hách ở đây, người nhà họ Thẩm đều mua được vé giường nằm, ngay cả ba đứa trẻ, cũng được mỗi người một giường, không gian hoạt động thật sự rất thoải mái.
Trẻ con thường rất tò mò, ngoài Thẩm Phồn đã từng đi tàu hỏa một lần ra, còn là chen chúc ngồi ở khoang ghế cứng, Thẩm Song Yến và Thẩm Thần thậm chí còn chưa từng nhìn thấy tàu hỏa, tất nhiên đều cảm thấy thứ gì trên tàu cũng mới lạ, liên tục mở miệng hỏi líu ríu không ngừng.
Thẩm Hướng An kết hôn muộn hơn so với Thẩm Húc vài năm, thật ra cũng đã có con, nhưng mà sau khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện mới ra đời. Bởi vậy, đối với Thẩm Hách và Viên Tố Quân mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ làm ông bà nội. Hơn nữa còn vì chuyện của Thẩm Húc, hai người càng yêu thương đám trẻ hơn cũng muốn bù đắp, nên vô cùng kiên nhẫn. Hai người một trái một phải ngồi bên cạnh ba đứa trẻ, hỏi gì đáp nấy, thích gì được đó.
Thẩm Húc xoay người, đi đến bên cạnh Thẩm Hướng Dương: “Em đã nói cho cha biết chưa?”
Nói chuyện gì, tất nhiên không cần hỏi rõ, chính là kết quả hôm qua hai người thương lượng quyết định. Chuyện Thẩm Hướng An đã biết rõ chân tướng từ lâu, sau đó lén lút sử dụng thủ đoạn hiểm ác với Thẩm Hướng Dương, Thẩm Húc cảm thấy cần nói cho Thẩm Hách và Viên Tố Quân biết, tránh cho bọn họ mù mờ bị Thẩm Hướng An lợi dụng tính kế thêm lần nữa.
Thẩm Hướng Dương cũng có ý định ấy. Ban đầu cậu ta không nói, là vì gia đình gặp nạn. Sau đó không nói là vì Thẩm Hách và Viên Tố Quân bị hạ phóng tới nông trường, cuộc sống hàng ngày đã phải chịu không ít cực khổ rồi, không cần phải đổ thêm dầu vào lửa. Bây giờ Thẩm Hách đã sửa lại án xử sai, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, tất nhiên Thẩm Hướng Dương không cần giấu diếm nữa.
Trước đó cậu ta không nói, vì cảm thấy đối với chuyện kiểu này, viết thư chưa chắc đã có thể giải thích rõ ràng, giáp mặt nói dễ giải thích hơn. Dù không có cuộc nói chuyện với Thẩm Húc hôm trước, không biết việc khả nằng Thẩm Hướng An đã biết rõ chân tướng từ lâu, Thẩm Hướng Dương vẫn có ý định nói cho Thẩm Hách biết.
Thẩm Hướng Dương gật đầu.
Vân Chi
Thẩm Húc hỏi tiếp: “Cha nói thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-291-tren-tau-hoa.html.]
“Cha nói, ông ấy biết rồi. Không nói gì thêm, nhưng em nhìn ra được, tâm trạng của ông ấy không tốt lắm.”
Thẩm Húc hiểu rõ. Dù sao cũng là người mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm! Không khó chịu là chuyện không thể nào.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Thẩm Hách đang chơi đùa với bọn nhỏ. Thẩm Hách có thể ẩn núp trong chính phủ Ngụy Cộng lâu như vậy, thu hoạch được rất nhiều tin tình báo, cuối cùng còn an toàn rút lui, chắc chắn không phải người bình thường.
Tuy rằng khó tránh khỏi đau lòng thất vọng, nhưng tâm tính của ông ấy cứng cỏi, cảm xúc này sẽ không duy trì bao lâu. Huống chi còn có mình ở đây, có Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương, còn có cả ba đứa trẻ ở bên. Cảm xúc đau lòng của ông ấy sẽ tiêu tán nhanh hơn chút.
Rời khỏi chỗ Thẩm Hướng Dương, Thẩm Húc quay về bên cạnh Điền Tùng Ngọc. Lúc này cô đang yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát cảnh trí không ngừng lui về phía sau, sắc măt phức tạp.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là trong lòng có cảm xúc khó diễn tả thành lời. Không ngờ, cũng có ngày em có thể trở thành sinh viên. Càng không ngờ, em sẽ rời khỏi huyện Dương Sơn, đến thủ đô. Em từng cho rằng, cả đời này em sẽ ngốc ở thôn Thượng Thủy, cùng lắm… Cùng lắm là, nếu sau này điều kiện gia đình chúng ta tốt hơn, đơn vị anh phân cho phòng ở phúc lợi, chúng ta có thể dọn nhà lên huyện, không ngờ…”
Thẩm Húc nắm tay cô: “Người hướng về chỗ cao, nước chảy về phía thấp. Tới thủ đô rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Có thời gian rảnh, mỗi anh anh đều có thể đi cùng em về thăm quê một chuyến, cha vợ anh vẫn ở huyện Dương Sơn đó.”
Điền Tùng Ngọc bật cười, lắc đầu không nói gì.
Thật ra cũng không hẳn là do cô luyến tiếc không muốn xa quê hương, tuy rằng cô và nhà họ Điền chưa từng trở mặt, nhưng quan hệ rất nhạt, Tình cảm giữa cô và Điền Đại Dũng lại càng phức tạp, tuy rằng huyện Dương Sơn là nơi cô sinh ra và lớn lên hơn hai mươi năm, nhưng nơi này không thể so được với Thẩm Húc và bọn nhỏ. Trong lòng cô, ở huyện Dương Sơn cũng được, tới thủ đô cũng thế, nơi có Thẩm Húc và các con, mới là nhà của cô.