Ga tàu hỏa.
Tất cả người nhà họ Điền đều có mặt, đến đưa tiễn.
Nhưng có lẽ chỉ có Điền Đại Dũng và bà Lý là thật sự đến đưa tiễn.
Hai người bọn họ, một người nghĩ rằng Điền Tùng Ngọc là con gái ruột của mình, điểm này vĩnh viễn không thay đổi được. Dù Điền Tùng Ngọc không thân thiết với ông ta, nhưng với thân phận và địa vị của Điền Tùng Ngọc hiện giờ, mỗi năm tùy tiện cho ông ta chút tiền hoặc chút đồ cũng đủ để ông ta tiêu dùng rồi. Ông ta không tham lam, được như vậy đã rất thỏa mãn. Một người thì đã hiểu rõ quan hệ giữa hai bên từ lâu, chỉ là mẹ con trên danh nghĩa, thực tế không khác gì người xa lạ.
Còn Điền Tùng Nhân và Tưởng Lan lại không nghĩ như vậy.
Trước kia tuy rằng Thẩm Húc cũng có tiền đồ, nhưng tiền đồ có hạn. Bây giờ lại khác, không ngờ hắn còn có thân thế như vậy! Đi theo nhà họ Thẩm, chỉ cần nhà họ Thẩm hơi nâng tay giúp đỡ, là bọn họ có thể đi theo, cơm ngon rượu say ở thủ đô rồi. Dù kém hơn nữa, vẫn có thể giúp bọn họ sắp xếp công việc tốt ở huyện Dương Sơn này, vì du như công việc ở đội vận chuyển trước đây của Thẩm Húc…
Nghĩ đến điều này, Điền Tùng Nhân có chút mất hứng. Thẩm Húc nói nghỉ việc là nghỉ việc luôn, công việc tốt như vậy cậu ta không cần, nhưng mình cần! Nói thế nào thì mình cũng là anh vợ của cậu ta, so với vứt bỏ, chẳng lẽ đưa cho anh trai vợ không tốt hơn sao? Đều là người một nhà, thế mà đạo lý nước phù sa không chảy ruộng ngoài cũng không hiểu!
Tưởng Lan không dám lỗ mãng trước mặt người nhà họ Thẩm, chỉ xum xoe vây quanh Điền Tùng Ngọc, lời trong lời ngoài đều khuyên cô nên dìu dắt nhà mẹ đẻ. Nhưng cô ta nói nhiều lời như vậy, Điền Tùng Ngọc vẫn chỉ mỉm cười, không đáp lại một câu nào, khiến bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người đã lên tàu, tàu hỏa từ từ lăn bánh, càng đi càng xa…
Tính toán của Điền Tùng Nhân vàTưởng Lan vẫn chưa thành công việc nào.
Vân Chi
Điền Tùng Nhân tới tìm Điền Đại Dũng: “Cha, sao cha không nói gì với em gái thế! Người ta đều nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời. Vậy mà con bé chỉ để ý đến bản thân, trong mắt không hề có chúng ta! Đúng là kẻ vô ơn!”
Điền Đại Dũng chưa từng đi học, không hiểu nổi lời con trai nói: “Chúng ta đâu phải gà chó, lên trời làm gì? Hơn nữa, con bé đâu mặc kệ chúng ta, con nhìn mấy thứ này xem! Đây là bột mì Phú Cường này, còn đây nữa, là gạo trắng đấy! Cái này là sữa mạch nha, cái này là đồ hộp… Còn mấy thứ kia nữa. Chỗ đồ này đều là nhà thông gia tặng chúng ta, ít nhiều cũng nhờ có em gái con, nếu không, chúng ta lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy!”
Thứ tốt? A, đúng là quà tặng khá tốt, nhưng chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-290-tam-tu-cua-nguoi-nha-ho-dien.html.]
Sắc mặt Điền Tùng Nhân cực kém. Còn Điền Đại Dũng đã vui vẻ mang hết quà tặng trong nhà ra xem lại một lượt rồi. Ông ta sờ cái này một cái, lại sờ cái kia một cái, sau đó cẩn thận cất kỹ về chỗ cũ.
Ông ta là người nghèo quen rồi, đặc biệt mấy năm nạn đói đã để lại bóng ma trong lòng ông ta không cách nào xóa nổi. Bởi vậy, trong mắt ông ta, bây giờ có được nhiều thứ tốt như vậy đã rất không tồi rồi. Hiện giờ, ông ta chính là người duy nhất trong thôn Hạ Thủy có được mấy thứ này, còn có gì không hài lòng?
Về ý đồ của Điền Tùng Nhân, ông ta không hề nhận ra chút nào.
Phía bên kia, Tưởng Lan cũng đang nói chuyện với bà Lý. Nhưng mà cô ta nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, bà Lý vẫn thờ ơ như cũ.
Tưởng Lan tức sắp hộc máu: “Mẹ! Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế? Mẹ không thể nghĩ cho con một chút sao? Mẹ chỉ có mình con là con ruột, chẳng lẽ không định dựa vào con lúc về già? Không dựa vào con, mẹ định dựa vào Điền Tùng Nhân chắc? Con tốt mẹ mới tốt, sao mẹ lại không hiểu thế?”
Cuối cùng bà Lý cũng ngẩng đầu: “Con trách mẹ không nói chuyện giúp con, nhưng con cũng quá coi trọng mẹ rồi. Con cảm thấy với quan hệ giữa mẹ và Điền Tùng Ngọc, lời mẹ nói có tác dụng không? Điền Tùng Ngọc sẽ nghe lời mẹ sao? Nếu con là Điền Tùng Ngọc, con có nghe không?”
Tưởng Lan sửng sốt, khí thế yếu dần: “Dù sao mẹ…… Dù sao mẹ cũng là trưởng bối của cô ta.”
“Bên nhà họ Tưởng, ông nội bà nội đều là trưởng bối của con, bọn họ bảo con hiếu thảo, con có đồng ý không?”
“Chính bọn họ đã đuổi con ra ngoài, dựa vào đâu bắt con…”
Chưa nói dứt lời, Tưởng Lan đã hiểu được ý của bà Lý.
Bà Lý đứng dậy, quay về phòng, không muốn nhiều lời nữa.
Tưởng Lan ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng hung hăng dậm chân.
Điền Tùng Ngọc có điểm nào hơn mình? Sao trước đây người gả cho Thẩm Húc không phải mình chứ!