Khi khoảng cách đến tết Âm Lịch còn năm ngày, cả gia đình Thẩm Húc cùng nhau bước lên chuyến tàu tới thủ đô.
Trước khi đi, tuy rằng trong lòng Điền Tùng Ngọc có chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, cũng không thể hiện ra quá nhiều bi thương và phiền muộn khi phải rời khỏi quê nhà. Ngược lại là Thẩm Song Yến, Thẩm Phồn và Thẩm Thần, ba đứa trẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y đám bạn nhỏ Tiểu Bảo, Lưu Manh Manh, hai mắt đẫm lệ, khóc rối tinh rối mù.
Thậm chí Thẩm Phồn còn ôm chặt đùi Thẩm Húc, chơi xấu không chịu đi: “Cha, chúng ta sinh ra ở nơi này thì chúng ta ở lại nơi này có được không? Đừng tới thủ đô nữa, con không muốn phải xa Manh Manh với Tiểu Bảo, còn cả các bạn học của con nữa.”
Thẩm Phồn cũng giống Thẩm Song Yến, lên năm tuổi Thẩm Húc đã đưa hai đứa tới trường học. Tuy rằng tuổi còn hơi nhỏ, nhưng làm quen thích ứng với môi trường mới rất nhanh, cho nên bây giờ Thẩm Phồn cũng là học sinh lớp hai rồi.
“Lần trước con mời Tống Long Long ăn bánh táo đỏ do mẹ làm, cậu ấy nới cha cậu ấy là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, làm món cánh gà rán ngon siêu cấp, còn nói đợi lần sau cha cậu ấy nấu sẽ mang cho con nếm thử, con vẫn chưa được ăn đâu. Trần Thiến Thiến còn nợ con năm viên kẹo Thỏ Trắng vẫn chưa trả. Trương Bân Bân nói cô của cậu ấy ở trên tỉnh, tết về sẽ mang cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn ngon, có cả sô cô la nữa, cậu ấy đã hứa, sẽ để lại cho con một miếng nhỏ…”
Trước đó cảnh tượng nước mắt nước mũi đan xen khiến người ta cảm động trước tình cảm tốt đẹp của đám bạn nhỏ, sau khi nghe cậu bé bẻ ngón tay tính nợ một đám bạn học còn chưa trả mình, bầu không khí cảm động lập tức bị xóa sạch.
Thẩm Húc cúi đầu nhìn “Vật trang trí” trên chân mình, khẽ xoa huyệt Thái Dương, xem ra, hình tượng nam phụ trong nguyên tác đã hoàn toàn sụp đổ, một đi không trở lại rồi.
“Nói xong chưa?”
Thẩm Phồn lắc đầu: “Vẫn chưa! Còn Đỗ Thần Thần……”
Sau đó lại tiếp tục bẻ ngón tay tính toán.
Thẩm Húc:……
Hắn thử rút chân mình ra, vậy mà lại không thành công! Hiện tại Thẩm Phồn đã sáu tuổi rưỡi, mấy năm qua được Thẩm Húc nuôi trắng trẻo mập mạp, không hề nhìn ra dáng vẻ yếu ớt trước kia chút nào. Hơn nữa còn học võ thuật với Thẩm Hướng Dương hai năm, tuy rằng chưa luyện thành tài, nhưng sức lực đã tăng lên rất nhiều. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà coi thường, sức lực không nhỏ chút nào đâu.
Viên Tố Quân cúi người xoa đầu cậu bé: “Nếu Phồn Phồn không nỡ xa các bạn, cũng không sao, đợi khi được nghỉ cháu có thể bảo cha mẹ đưa cháu về chơi. Nếu cha mẹ cháu không rảnh, bà nội có thể về cùng với cháu.”
Thẩm Phồn vẫn lắc đầu như cũ: “Không được! Bây giờ mới bắt đầu nghỉ đông, đợi đến kỳ nghỉ tiếp theo, vẫn còn lâu lắm!”
“Vậy các cháu có thể viết thư, từ nào cháu không biết bà nội sẽ dạy cho cháu?”
Thẩm Phồn nhíu mày: “Chuyện chúng cháu muốn nói với nhau, sao thư từ có thể nói hết được? Hơn nữa, viết thư phải rất nhiều ngày sau bọn họ mới nhận được, cháu chờ thư hồi âm cũng phải chờ rất nhiều ngày.”
Nghe thấy thế Viên Tố Quân có chút khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-289-don-nha.html.]
Thẩm Húc nhấc chân đang bị ôm chặt lên: “Nói xong chưa? Cả nhà chúng ta sẽ dọn tới thủ đô, không phải đã nói trước với các con rồi à? Con và chị gái, em trai đều đã đồng ý. Đàn ông con trai, sao có thể nói lời lại không giữ lời như vậy?”
Thẩm Phồn càng ấm ức hơn: “Nhưng cha chưa nói bây giờ phải đi luôn! Còn cho rằng phải ăn tết xong nhà chúng ta mới đi! Con đã lên kế hoạch xong hết rồi, đã hẹn với Tống Long Long Đỗ Thần Thần vào mùng hai, hẹn Trần Thiến Thiến và Trương Bân Bân vào mùng ba!”
Thẩm Húc:……
“Kế hoạch của con chu đáo quá nhỉ!”
Thẩm Phồn hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi! Nhưng mà kế hoạch có tốt hơn nữa con mà đi rồi, cũng không còn cơ hội.”
Vừa nói cậu bé vừa dùng ánh mắt vô cùng oán niệm lườm Thẩm Húc một cái: “Ai ngờ, kế hoạch tốt của con đều bị hủy trong tay cha!”
Thẩm Húc cười nhạt hai tiếng: “Vậy con có đi không?”
Thấy Thẩm Húc đã sắp mất hết kiên nhẫn, Viên Tố Quân sợ hắn nổi giận, vội vàng kéo Thẩm Phồn qua: “Thằng bé còn nhỏ, không nỡ xa các bạn của mình là chuyện thường tình, chúng ta từ từ khuyên nhủ.”
Vân Chi
Thẩm Phồn lập tức xoay người, đổi thành ôm đùi Viên Tố Quân: “Bà nội nói đúng! Con còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói, không được nổi giận mắng chửi trẻ con!”
Thẩm Húc trừng mắt: “Cha mắng con khi nào?”
“Cha vẫn chưa mắng, nhưng cũng sắp mắng rồi.”
Thẩm Húc:…… Xem ra mình đối xử với thằng bé tốt quá rồi! Được voi đòi tiên hả?
Hắn cong môi khẽ hừ một tiếng: “Tới thủ đô, không chỉ có cánh gà rán, còn có gà nướng cả con. Kẹo Thỏ Trắng hay Sô cô la đều không thiếu, còn có bánh gato thơm ngon của nước ngoài nữa. Nhưng mà chắc con vẫn không muốn đi đâu nhỉ, vì ở thu đô không có đám bạn nhỏ của con. Nếu tình cảm của con với các bạn tốt như vậy, không nỡ xa các bạn ấy như vậy, hay là chúng ta không đi nữa nhé?”
Thẩm Phồn lập tức nhảy dựng lên: “Sao có thể như vậy được! Cha, cha đã nói, đàn ông con trai nói lời phải giữ lời, đã nói sẽ đi vậy thì chắc chắn phải đi!”
Cậu bé lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt một cái, vung tay lên vô cùng dứt khoát: “Đi thôi! Đi nhanh lên!”
Nói xong thì xách túi hành lý nhỏ của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi như bay!
Viên Tố Quân đang chuẩn bị tiếp tục an ủi và Thẩm Hách đang định gia nhập đội ngũ an ủi: …
Mấy năm qua Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đã quen với cảnh này rồi, không hề bất ngờ chỉ thấy buồn cười.