Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 287: Thái độ thay đổi
Cập nhật lúc: 2025-05-16 07:06:58
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi hoản toàn là vào năm anh ta mười chín tuổi. Em cũng không biết tại sao lại như vậy, giống như đột nhiên anh ta đã thay đổi thành người khác vậy. Anh ta bắt đầu giở thủ đoạn với em, trước mặt người nhà anh ta đối xử với em vô cùng tốt. Nhưng khi không có ai, ánh mắt anh ta nhìn em, luôn khiến em không thoải mái.”
“Anh ta sẽ dùng ngôn ngữ để kích thích em, xúi em đi đánh nhau với người khác. Có vài lần còn bị cha mẹ biết, nhưng cha cảm thấy có đứa con trai nào là không bướng bỉnh, đặc biệt là trẻ con, cãi nhau ầm ỹ là chuyện bình thường. Huống chi, em cũng không phải vô duyên vô cớ bắt nạt người khác, mỗi bên đều có lý của mình, đánh nhau cũng có thắng có thua. Ông nội lại càng khỏi phải nói, ông cho rằng chưa từng đánh nhau thì không phải đàn ông.”
“Sau vài lần như vậy, không đạt được kết quả anh ta muốn, anh ta không xúi giục em nữa. Năm em mười bốn tuổi, học lên cấp ba, các bạn học trong lớp đều lớn hơn em, rất ngạc nhiên vì em còn nhỏ như vậy đã có thể học cùng lớp với bọn họ, thành tích còn tốt hơn bọn họ. Bọn họ cảm thấy rất thất bại, còn em thì vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy thật ra đóc sách cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì việc này không hề có gì khó, không có chút khiêu chiến nào.”
“Thẩm Hướng An nhận ra được điều ấy, bắt đầu dạy em chơi đủ loại trò chơi, anh ta liên tục nói với em, với gia cảnh nhà chúng ta, em không cần phải cố gắng học tập như vậy, dù ăn uống chơi đùa cả đời cũng không thành vấn đề, Như vậy chẳng phải càng hạnh phúc hơn sao?”
Thẩm Húc giật mình, hành động này của Thẩm Hướng An rõ ràng là muốn dạy hư Thẩm Hướng Dương, dạy cậu ta trở thành một kẻ ăn chơi trác táng mà.
“Em không nói với cha mẹ à?”
Thẩm Hướng Dương lắc đầu: “Lúc ấy em còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện. Có thể chơi đương nhiên là em muốn chơi hơn rồi, ai lại không thích đi chơi ở nhà gặm sách vở? Hơn nữa, có Thẩm Hướng An yểm trợ giúp em, ngày nào em cũng có thể đi chơi thoải mái, không cần sợ sẽ bị người lớn trong nhà dạy dỗ. Khi ấy khỏi phải nói em cảm kích anh ta nhiều đến mức nào, sao có thể nói với cha mẹ được?”
Kể đến đây, Thẩm Hướng Dương có chút xấu hổ: “Sau đó… Sau đó em chơi hết những trò mình muốn chơi rồi, lại cảm thấy không thú vị, không muốn chơi nữa. Đặc biệt là, bình thường Thẩm Hướng An có thể yểm trợ cho em, nhưng đến kỳ thi em vẫn phải tự mình ra trận. Em thi trược, thành tích giảm sút quá nhiều, cha rất tức giận đã ném em vào quân doanh.”
“Khi đó em cũng chỉ cảm thấy đơn giản vì mình đã làm sai, chứ không hề nghĩ đến là do Thẩm Hướng An có ý đồ xấu. Cho nên vẫn không nói với cha mẹ, em ở quân doanh rất mệt rất khổ, nhưng cũng học được rất nhiều thứ, dần dần cũng không còn ham chơi nữa. Khi anh ta đến lại nói với em chuyện đi chơi, em không đi nữa, còn nói sau này sẽ học tập chăm chỉ.”
Vân Chi
“Anh ta hỏi em quân doanh thế nào, em có thích quân doanh hay không? Sau này em có muốn vào bộ đội, muốn làm quân nhân không? Em nói em không biết, tạm thời em vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy, sau đó thuận miệng nói thêm một câu, nếu sau này thật sự vào quân doanh cũng không tồi, quyền lực của ông nội trong quân rất lớn, em vào quân doanh sẽ không có ai dám ngáng chân em. Được ông nội trải đường, nói không chừng em còn tìm được cơ hội lập công, nói không chừng sau này còn có thể làm đại tướng giống ông nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-287-thai-do-thay-doi.html.]
“Thật ra căn bản em không hề muốn vào quân đội, chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi. Nhưng em vẫn nhớ rõ phản ứng của anh ta sau khi nghe xong, mặt anh ta đen đến mức có thể nhỏ ra mực, nói quân doanh có gì tốt, vừa khổ vừa mệt. Em nói, tuy khổ tuy mệt, ban đầu em cũng từng ồn ào gây chuyện rất nhiều, nhưng sau khi kiên trì em lại cảm thấy được lợi không ít. Nghe xong sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, quay đầu lập tức ra ngoài.”
“Từ đó về sau, anh ta luôn âm thầm cạnh tranh với em. Lâu dần em mới bừng tỉnh phát hiện ra, anh ta có địch ý rất lớn với mình. Ban đầu anh ta xúi giục em, dụ em đi chơi, yểm trợ giúp em, dường như đều là cố ý. Nhưng khi đó, mọi chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, lại lôi ra nói lại, trong tay còn không có chứng cứ gì, ai sẽ tin?”
“Huống chi, lúc ấy thế cục đã rất căng thẳng, sức khỏe của ông nội cũng càng ngày càng kém. Em là con trai của cha mẹ, anh ta cũng là con trai của cha mẹ, nói ra chẳng phải là khiến người lớn đau lòng sao? Vốn dĩ em không có năng lực, không thể giúp bọn họ được gì rồi, trong tình huống ấy, tất nhiên là không muốn tăng thêm gánh nặng cho bọn họ rồi, cho nên em đã ép bản thân phải nhịn. Nhưng em không ngờ, anh ta lại nhẫn tâm như vậy, nói đoạt tuyện quan hệ là có thể đoạn tuyệt được ngay, khiến người trong nhà không kịp trở tay.”
Thẩm Húc nghe xong, phát hiện ra việc này không hề đơn giản như vậy.
“Em đã bao giờ nghĩ tới, vì sao anh ta lại đối xử với em như vậy chưa?”
Thẩm Hướng Dương bĩu môi: “Còn có thể vì điều gì, anh ta là người thừa kế do cha mẹ bồi dưỡng, nhưng dù là trí thông minh, hay nhanh nhẹn, anh ta đều kém em. Em lớn lên từng ngày, được mọi người yêu thương, học gì cũng nhanh, sao có thể không khiến anh ta sinh ra cảm giác bị uy hiếp? Đặc biệt là sau khi em vào quân doanh một chuyến, đã trưởng thành hơn không ít, anh ta lại càng lo lắng hơn.”
“Trước đây ông nội và cha từng nghĩ tới chuyện để anh ta nhập ngũ, nhưng anh ta không muốn, cho nên cha đã lót đường để anh ta vào cơ quan chính phủ, theo con đường chính trị. Nhưng ông nội lập nghiệp từ quân đội, tuy rằng anh ta theo con đường chính trị vẫn có thể nắm giữ một phần lực lượng và mạng lưới quan hệ của nhà họ Thẩm, nhưng nếu em vào bộ đội, chỉ sợ sau này những thứ đó đều sẽ là của em, vị trí người thừa kế của anh ta sẽ bị giao động.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Không đúng. Tuy rằng sau khi em vào quân doanh, ý đồ của anh ta càng rõ ràng hơn chút, nhưng mà trước khi em vào quân doanh, anh ta đã bắt đầu ra tay với em rồi, muốn dẫn đường em trở thành kẻ ăn chơi trác táng. Nếu như nói anh ta làm thế vì em thông minh, người trong nhà đều cưng em, chiều em, coi trọng em. Nhưng không phải đột nhiên em trở nên thông minh, em vẫn luôn thông minh như vậy từ nhỏ, người trong nhà cũng luôn thích em. Nếu Thẩm Hướng An ghen ghét, thậm chí kiêng kị em, vì sao trước đó không ra tay với em? Em cũng nói, ban đầu anh ta chỉ hơi ghen tị, nhưng đối xử với em vẫn rất tốt, cũng không có hành động nào khác. Anh ta thay đổi như vậy không phải quá đột ngột sao?”
“Hả?” Thẩm Hướng Dương có chút mê mang, cẩn thận ngẫm lại hình như đúng thế thật.
Vậy thì tại sao Thẩm Hướng An lại như vậy nhỉ?