Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 284: Đến gặp Hướng Quế Liên

Cập nhật lúc: 2025-05-16 07:06:52
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn xong.

Người một nhà cùng nhau ra ngoài hóng mát ở bãi đất trống trước cửa.

Thẩm Thần ba tuổi, đã có thể chạy nhảy, còn là đứa trẻ cực kỳ hiếu động, chạy theo sau m.ô.n.g Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn, nhảy nhót không ngừng nghỉ.

Bọn nhỏ đuổi nhau, chơi đùa, người lớn đứng nhìn mỉm cười. Ánh hoàng hôn mang theo sắc cam vàng phủ xuống, khiến người ta có cảm giác êm ả bình yên.

Khoảng cách giữa nhà mới của Thẩm Húc với căn phòng đất chưa đến ba mét, sau căn phòng đất chính là chuồng bò. Bởi vậy, bọn họ vừa quay đầu đã nhìn thấy rõ tình hình ở nơi đó.

Lúc này, cánh cửa chuồng bò chậm rãi nhấc lên một góc. Hướng Quế Liên đánh bạo ló ra nửa cái đầu.

Người nhà họ Thẩm tới, là tới đón Thẩm Húc! Bọn họ đã biết! Đã biết chuyện mình đổi con, đã biết đứa trẻ bọn họ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm không phải con ruột! Trong lòng Hướng Quế Liên vô cùng sợ hãi, bà ta sợ nhà họ Thẩm sẽ tìm bà ta tính sổ, lại càng lo lắng sau khi nhà họ Thẩm biết rõ chân tướng, sẽ làm gì đó với con trai bà ta.

Bây giờ con trai bà ta sao rồi? Thằng bé ở nơi nào? Có ổn không? Sau khi bị vạch trần thân thế, nhà họ Thẩm còn giữ thằng bé lại không?

Bà ta muốn qua bên này hỏi một câu, muốn nói với người nhà họ Thẩm tất cả đều là lỗi của bà ta, đứa trẻ vô tội. Tất cả những việc bà ta làm, đứa trẻ đều không biết. Bọn họ đã nuôi đứa bé kia nhiều năm như vậy, không có huyết thống, vẫn có tình cảm. Cho dù không phải con ruột, thì vẫn có thể nhận làm con nuôi.

Nhưng bà ta chỉ mới ngó đầu ra một chút, đã đối mặt với ánh mắt của Thẩm Hách cũng đang nhìn qua. Cặp mắt kia vô cùng lạnh lẽo, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Hướng Quế Liên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Bà ta đóng sầm cửa tre lại, không dám hé ra chút nào nữa.

Khóe miệng Thẩm Hách lộ vẻ châm chọc: “Người đó là Hướng Quế Liên à?”

Thẩm Húc gật đầu.

Vân Chi

“Cha nghe Hướng Dương nói, con muốn giữ bà ta lại?”

Thẩm Húc không trả lời, hỏi: “Nếu dựa theo ý của cha, cha định làm thế nào?”

“Không phải bà ta vừa mới mãn hạn sao? Có rất nhiều cách lại đưa bà ta vào. Biện pháp khiến bà ta im hơi lặng tiếng c.h.ế.t bên trong lại càng nhiều hơn.”

Thật ra rất khớp với giả thiết trong nguyên tác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-284-den-gap-huong-que-lien.html.]

Thẩm Húc mỉm cười: “Chết chưa chắc đã là trừng phạt, cũng có thể là giải thoát. Chết đi rất dễ, sống tiếp mới gian nan.”

Thẩm Hách sửng sốt, sau khi nhìn con trai một lúc lâu, tin chắc mình không hiểu sai ý đối phương.

Thẩm Húc muốn giữ Hướng Quế Liên lại, không phải vì muốn buông tha cho bà ta, chỉ là muốn đổi sang biện pháp trừng phạt khác. Nếu đã như vậy, ông ấy sẽ không nhúng tay vào nữa. Thẩm Hách tin chút việc nhỏ này, Thẩm Húc có thể xử lý tốt.

Hôm nay trời đã chạng vạng, cho dù đám người Thẩm Húc đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hành lý cần thu dọn đều đã thu dọn xong cả rồi, nhưng hiện tại không thích hợp để lên đường. Huống chi Thẩm Hách và Viên Tố Quân từ xa đến, tàu xe mệt nhọc, cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Vì thể, cả nhà thương lượng, quyết định sáng sớm ngày kia mới xuất phát.

Thôn Thượng Thủy dựa núi gần sông, tuy là nông thôn hẻo hánh nhưng khung cảnh vẫn có vài phần nên thơ. Cho nên ngày hôm sau, Thẩm Hướng Dung dẫn Thẩm Hách và Viên Tố Quân đi dạo khắp nơi, thứ nhất là tản bộ, thứ hai là để hai người tìm hiểu nơi bọn họ sinh sống ba năm qua, cũng là nơi Thẩm Húc đã sinh sống hơn hai mươi năm.

Thẩm Húc không đi cùng bọn họ, mà tới tìm Hướng Quế Liên.

“Mày tới đây làm gì?” Hướng Quế Liên căng thẳng đề phòng, ánh mắt chứa đầy phẫn hận và không cam lòng.

Thẩm Húc ngồi xuống rất tự nhiên, còn tự rót cho mình một chén nước: “Bà không có câu hỏi nào muốn hỏi tôi sao?”

Sắc mặt Hướng Quế Liên thay đổi, nhưng vẫn không nói gì.

Thẩm Húc nói tiếp: “Cha mẹ ruột tôi tìm tới đây, chứng tỏ thân thế của con trai bà đã bại lộ. Chẳng lẽ bà không muốn biết hiện tại anh ta đang ở đâu, đang sống thế nào sao?”

Đương nhiên là Hướng Quế Liên muốn biết rồi, bà ta há miệng, lại không biết có nên hỏi hay không. Lời Thẩm Húc nói có thể tin được sao? Nó có nói không?

Thẩm Húc nhìn bốn phía xung quanh, chuồng bò vô cùng đơn sơ, nếu như trước đây chắc chắn Hướng Quế Liên sẽ không quen nổi, nhưng so cuộc sống ở nơi này với cuộc sống của bà ta ở nông trường, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi. Ít nhất sẽ không có ai trông coi bà ta, không phải làm cu li không bao giờ hết việc, bà ta vẫn được tự do.

“Cảm giác bị người thân vứt bỏ thế nào? Ngày thường tuy rằng bà không thích Chu Ái Quốc lắm, nhưng dù gì cũng nuôi anh ta nhiều năm như vậy, cũng không đối xử khắt khe với anh ta. Cho dù anh ta không muốn nuôi bà, cũng không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ thế này chứ? Còn Chu Ái Đảng nữa, anh ta nói thẳng đã đoạn tuyệt quan hệ với bà rồi, bà cảm thấy sao?”

“Còn cả Chu Ái Quân, trước đây bà yêu thương cậu ta như vậy, vì cậu ta, bà tự mình ôm hết tội danh, nhưng cậu ta thì sao? Để bà ở chuồng bò là lòng hiếu thảo của cậu ta à?”

“Mày thì biết cái gì! Ái Quân có hiếu thảo hay không tao không biết sao? Khi tao về, thằng bé định đón tao qua ở với nó đấy, là do tao không muốn ảnh hưởng đến việc vào đại học của nó, mới vào ở chuồng bò thôi!

“Vậy bây giờ thì sao? Chu Ái Quân không thi đỗ, tất nhiên bà sẽ không ảnh hưởng tới cậu ta, sao cậu ta vẫn chưa tới đón bà về?”

Loading...