Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 283: Thẩm Hách tới
Cập nhật lúc: 2025-05-16 07:06:49
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi khoảng cách đến tết âm lịch còn bảy ngày, có nhân vật lớn tới thôn Thượng Thủy. Ba chiếc xe hơi nối đuôi nhau vào thôn, xuống xe là chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, cục trưởng cục công an, thậm chí có cả cảnh sát đi theo bảo vệ.
Người toàn thôn đều chấn kinh!
Bọn họ đều là nông dân chính công, ngoài mấy vị cán bộ trong thôn ra, ngay cả lãnh đạo công xã bọn họ còn rất ít khi trông thấy mặt, càng khỏi nói tới chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy… Những người này đều là nhân vật cả đời bọn họ không thể với tới được.
Nhưng mà, hiện tại bọn họ nhìn thấy gì thế này? Chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy, những người được coi nhà có quyền lực cao vời vợi trong mắt bọn họ, vậy mà lại mang thái độ cung kính, trong nhiệt tình còn mang theo vài phần nình nọt người kia?
Mọi người trong thôn Thượng Thủy đều choáng váng ngay tại chỗ!
Hả?
Cái gì? Bà nói nhân vật lớn kia chính là cha ruột của Thẩm Húc?
Cái gì? Cậu nói hai vị thanh niên trí thức Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương kia là em trai em gái ruột của Thẩm Húc?
Mọi người đều biết, năm đó người sinh ra Thẩm Húc ở thôn Thượng Thủy là quý nhân, trong nhà có quyền có thế, hóa ra quý nhân thật sự trâu bò như vậy!
Khó trách quan hệ giữa Thẩm Húc và hai chị em Thẩm Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương lại tốt đến vậy, còn nói không chừng năm trăm năm trước chính là người một nhà, nhưng đâu cần tới năm trăm năm, hiện tại bọn họ chính là người một nhà rồi!
Tất cả đều sợ ngây người.
Chu Song Oanh cũng vậy.
Đời trước, khi diễn ra chuyện này, cô ta vẫn còn nhỏ, căn bản không nhớ được có bao nhiêu thanh niên trí thức từng tới thôn Thượng Thủy, trong đó có những ai. Nhưng cô ta dám khẳng định, em gái em trai ruột của Thẩm Húc không nằm trong số đó, bọn họ kiếp này mới xuất hiện. Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đã tới thôn Thượng Thủy gần ba năm rồi, vậy mà cô ta không biết gì cả.
Đột nhiên, Chu Song Oanh nhớ lại lần Thẩm Húc uy h.i.ế.p mình, lúc ấy thiếu chút nữa cô ta đã bị bóp chết, cho nên cô ta nhớ rất rõ từng câu từng chữ Thẩm Húc nói ngày hôm đó.
Hắn hỏi mình về tình hình nhà họ Thẩm, còn nhấn mạnh có nhớ người nhà họ Thẩm tên gì, vẻ ngoài thế nào hay không?
Lúc ấy, cô ta chỉ cho rằng đơn giản là vì Thẩm Húc muốn tìm hiểu về người thân. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn cũng đang thử mình, thử xem mình có nhận ra Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương không.
Chu Song Oanh cười khổ, chẳng trách cô ta lại thua, cô ta đã hoàn toàn bị Thẩm Húc nắm mũi dắt đi.
Nhà họ Thẩm.
Nên làm đã làm xong, nên nói cũng đã nói xong, chủ tịch và bí thư huyện lưu luyến không tình nguyện lên xe, chào tạm biệt ra về.
Bí thư có chút khó hiểu: “Chủ tịch, tuy Thẩm Hách là chủ tịch tỉnh, nhưng là chủ tịch quản lý Thủ đô, đâu phải tỉnh chúng ta, vậy mà hôm nay các nhân vật lớn trong huyện Dương Sơn chúng ta gần như đều tới cả, có cần như vậy không?”
Chủ tịch huyện xùy một tiếng: “Nếu chỉ là chủ tịch quản lý Thủ đô, chưa chắc mọi người đã để ý đến ông ấy như vậy, nhưng ông ấy không phải.”
Bí thư khó hiểu: “Không phải là sao?”
“Ông ấy còn là cố vấn đặc biệt của bộ điều tra trực thuộc trung ương, nếu không phải vài năm trước bị hạ phóng, ít nhất bây giờ ông ấy cũng lên chức phó bộ trưởng rồi.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-283-tham-hach-toi.html.]
Bí thư ngơ ngẩn. Bộ điều tra trực thuộc trung ương? Ông ta biết bộ này, là tổ chức tình báo lớn nhất nước Tân Hoa, ban đầu do Bí thư Chu phụ trách, người đầu tiên nhận chức bộ trưởng bộ ấy chính là đồng chí Lý. Cả hai đều là nhân vật thanh danh vang dội, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của bộ Điều Tra này.
Khóe miệng chủ tịch huyện cong lên: “Chức chủ tịch thủ đô chỉ là tạm thời mà thôi, chẳng qua là vì thời đại vừa mới thay đổi, bên phía thủ đô vừa cắt chức xử lý một đám người, chức vị bỏ trống cần có người kịp thời thay thế. Con đường chính trị của chủ tịch Thẩm không ở phương diện này. Đừng thấy hai chữ cố vấn nửa vời, giống như nhân viên tự do mà lầm tưởng, đối phương được hưởng đãi ngộ cấp phó bộ trưởng đó, rất có thực quyền ở bộ điều tra. Cứ chờ xem, ngắn thì hai ba năm, lâu thì năm năm, đợi đến khi bộ trưởng đương nhiệm lui xuống, vị trí ấy sớm muộn gì cũng thuộc về đối phương. Hơn nữa…”
Hơn nữa?
Bí thư giật mình: “Vẫn còn?”
Chủ tịch huyện chậc lưỡi: “Ông có biết cha của đối phương là ai không?”
“Ai?”
“Thẩm Quốc Bình!”
Thiếu chút nữa bí thư đã không giữ được bình tĩnh, Thẩm Quốc Bình? Chính là người đi theo chủ tịch và bí thư Chu nam chinh bắc chiến? Là Thẩm Quốc Bình từng lập bao chiến công hiển hách vì nước Tân Hoa?
“Không phải ông Thẩm đã qua đời rồi sao?”
Nói xong, bí thư mới phát hiện ra mình vừa hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.
Qua đời thì thế nào? Mấy năm trước thời cuộc rung chuyển thì không nói làm gì, bây giờ cục diện chính trị đã ổn định, nhân vật như vậy chỉ cần danh tiếng để lại đã đủ để che chở cho con cháu rồi. Càng chưa nói đến, bản thân Thẩm Hách cũng có rất nhiều công tích.
Bí thư hít sâu một hơi. Nhìn sắc mặt đối phương, chủ tịch huyện biết ông ta đã hiểu rõ đạo lý trong đó, không cần mình nhiều lời nữa.
Ông ta thở dài: “Thẩm Hách mới hơn năm mươi tuổi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, con đường chính trị của đối phương còn có thể kéo dài hai mươi năm nữa, Hai mươi năm sau… Đối phương sẽ không dừng bước ở chức bộ trưởng bộ điều tra.”
Bí thư:……
Chẳng trách, hôm nay lại nhiều người đi theo như vậy, lãnh đạo huyện Dương Sơn nghe tin lập tức hành động, sợ đắc tội đối phương.
Chủ tịch huyện hạ cửa kính xe xuống, nhìn lại căn nhà gạch xanh ngói đỏ coi như không tồi ở thôn Thượng Thủy, nhưng lại không đáng gì trong mắt ông ta, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Ai có thể ngờ được, nơi ông ta quản lý lại cất giấu một nhân vật như thế? Ba đứa trẻ nhà họ Thẩm đều ở chỗ này.
Ông ta có thể biết rõ về tư liệu của Thẩm Hách như vậy, là vì thầy của ông ta ở thủ đô. Tuy rằng thầy của ông ta cũng có chút địa vị, nhưng so với nhà họ Thẩm thì vẫn chênh lệch khá xa.
Nếu ông ta biết trước, con cháu nhà họ Thẩm đang ở thôn Thượng Thủy, sớm vươn tay giúp đỡ bọn họ, chẳng phải sẽ tạo được ân tình với nhà họ Thẩm sao?
Bí thư huyện ủy cũng có cùng suy nghĩ, nhưng sau đó lại lắc đầu tự giễu, ông ta chỉ cầu an ổn, Trước đây nhà họ Thẩm từng bị hạ phóng, ai đoán trước được bọn họ sẽ có ngày khôi phục như hôm nay? Bởi vậy, cho dù biết trước thì thế nào? Ông ta sẽ ra tay sao?
Ai…
Cho nên mới có câu, thứ không phải của bạn vĩnh viễn sẽ không phải của bạn.
Bí thư huyện ủy thở dài, nói với tài xế: “Lái xe đi!”