Phòng chứa củi, Phương Giai Giai nhìn rõ từng hành động cử chỉ của Chu Ái Quân mấy ngày nay, con ngươi sáng lên. Cô ta thấy được hy vọng, có lẽ cô ta có thể nhân cơ hội này để thoát khỏi Chu Ái Quân.
Chu Ái Quân phát hiện ra, mấy ngày nay, không biết Phương Giai Giai trúng tà gì mà nấu cơm không phải nhão thì chính là mặn. Vốn dĩ anh ta đang sốt ruột căng thẳng chờ thông báo trúng tuyển, tâm trạng đã không tốt rồi, Phương Giai Giai lại đ.â.m đầu vào họng súng, tất nhiên là Chu Ái Quân không nhịn được lại đánh cô ta một trận.
Không ngờ, lần này Phương Giai Giai lại to gan đến mức chạy đi tìm Thẩm Vân Hà đến, nhờ chủ nhiệm hội phụ nữ đứng ra làm chủ cho mình, còn cho bà ấy xem vết thương trên người, sau đó khóc lóc nói cô ta không chịu nổi nữa rồi, cô ta muốn ly hôn.
Hành động ấy khiến Chu Ái Quân vô cùng bực bội, nhưng hai chữ ly hôn cũng nhắc nhở anh ta, anh ta giữ lại Phương Giai Giai vì tiền trong tay đối phương, nhưng hơn hai năm qua, cho dù anh ta đã dùng đủ kiểu, mềm hay cứng đều vô dụng như nhau, Phương Giai Giai vẫn cắn răng c.h.ế.t cũng không nói.
Chu Ái Quân nhíu mày, có lẽ thật sự không còn nữa rồi? Với đầu óc của Phương Giai Giai, nói không chừng trước đây khi cha mẹ Phương bị bắt, đã bị hai anh trai cô ta khuyên nhủ lấy hết tiền ra để chạy chọt rồi.
Chu Ái Quân chần chừ, nếu không lấy được tiền, anh ta còn giữ lại một đứa con gái tội phạm làm gì? Hơn nữa, anh ta sắp vào đại học rồi, trong trường đại học chắc chắn không ít cô gái tốt, anh ta cần gì phải mang theo gánh nặng như vậy?
Nghĩ đến điều này, Chu Ái Quân nhanh chóng đồng ý với yêu cầu ly hôn của Phương Giai Giai, hai người đều đồng ý ly hôn, thủ tục được xử lý rất nhanh, cùng ngày hai người đã nhận được giấy ly hôn rồi.
Phương Giai Giai thu dọn vài bộ quần áo, sáng sớm hôm sau rời khỏi thôn Thượng Thủy, không ai biết cô ta đã đi đâu. Khi Chu Ái Quân thức giấc, trong nhà họ Chu đã không còn bóng dáng đối phương. Chu Ái Quân bĩu môi khinh thường, không để trong lòng, vẫn tiếp tục mơ về cuộc sống đại học của mình.
Thông báo trúng tuyển của Thẩm Hướng Dương và Du Tiểu Miên được gửi đến cùng một ngày, nguyện vọng một của bọn họ đều là Kinh Đại, cả hai đều trúng tuyển. Kinh Đại chính là đại học đứng đầu cả nước, cả tỉnh Lâm Tương chưa chắc có thể tìm ra được mấy người thi đỗ trường đại học này, thế mà huyện Dương Sơn lại có hai người. Nhất thời tin tức ấy khiến cả huyện Dương Sơn đều sôi trào.
Ngay sau đó thư thông báo trúng tuyển của Thẩm Hướng Dung cũng tới, là học học ngoại ngữ ở thủ đô, cũng là trường đại học nổi danh.
Mấy ngày sau thôn Thượng Thủy mới yên tĩnh lại, không còn thư báo trúng tuyển nào gửi tới nữa.
Điền Tùng Ngọc bắt đầu lo lắng, lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được.
Thẩm Húc an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, thư thông báo trúng tuyển có sớm có muộn, của em chỉ là vẫn chưa tới mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-281-phuong-giai-giai-tinh-ke.html.]
“Cũng có thể là căn bản không thi đỗ! Vốn dĩ em cũng không học tập chính thống ngày nào, chỉ dựa vào cố gắng ba năm nay, sao có thể so được với người từng học mười mấy năm?”
“Đừng tự coi nhẹ mình. Người khác học từ tiểu học đến trung học, đúng là từng đi học mười mấy năm, nhưng em nhìn đám thanh niên trí thức đó xem, từ khi xuống nông thôn, có ai còn đọc sách không? Kiến thức trước đây học được, đều quên gần hết rồi. Cuối tháng mười quốc gia mới thông báo khôi phục thi đại học, tháng mười hai đã thi. Chỉ trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủn, bọn họ còn không có đủ tài hiệu học tập, sao có thể học lại hết những tri thức từng lãng quên?”
“Em thì khác, tri thức ba năm qua em học được, em đều nhớ kỹ. Hơn nữa, em nhận được tin tức trước bọn họ vài tháng, cũng ôn tập rất chăm chỉ. Quan trọng hơn là, tuy rằng em chưa từng học tập ở trường, nhưng em vẫn luôn học cùng Hướng Dung và anh. Em là do anh và Hướng Dung dạy ra, cho dù em không tin bản thân, không tin Hướng Dung, chẳng lẽ còn không tin anh sao?”
Điền Tùng Ngọc dở khóc dở cười: “Anh đang biến tướng tự khen bản thân đấy à?”
Thẩm Húc bật cười: “Em nói đúng thì là đúng. Đứng lo lắng, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Trước đây anh khuyên em tham gia thi đại học, cũng chỉ muốn em thử một chút. Cho dù lần này không thành công cũng không sao, thi đại học đã khôi phục rồi, sẽ không chỉ tổ chức một lần, sang năm lại thi tiếp.”
“Vâng!”
Không biết vì sao, được Thẩm Húc an ủi, tâm trạng của Điền Tùng Ngọc đã tốt hơn rất nhiều, không còn chấp nhất như trước nữa. Ngay khi cô lại lần nữa cầm sách vở lên, nghĩ nên chuẩn bị sớm một chút, cố gắng vì kỳ thi đại học sang năm, thì thư thông báo trúng tuyển tới.
Cô thi đỗ! Là một trường đại học sư phạm ở thủ đô. Tuy rằng không thể so sánh được với Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dung, nhưng Điền Tùng Ngọc vẫn rất vui vẻ.
Cô thi đỗ đại học! Vậy mà cô cũng có thể trở thành sinh viên!
Đây là chuyện trong quá khứ cô không bao giờ dám nghĩ tới.
Lúc này, ở nơi khác trong thôn, Chu Ái Quân với khuôn mặt trắng bệch đang chặn người đưa thư lại: “Không có thư thông báo trúng tuyển của người khác à?”
“Hết rồi!”
Chu Ái Quân loạng choạng sắp ngã: “Không, không thể nào, anh tìm lại lần nữa xem!”
Vân Chi
“Thật sự không còn nữa. Cậu đừng nản chí, nói không chừng vài ngày sau mới đến thì sao?”