Thẩm Húc nhìn về phía Thẩm Hướng Dương, chuyển sang chủ đề khác: “Không nói chuyện này nữa. Không phải em lên huyện à? Đã nhận được thông báo điểm chưa?”
“Vẫn chưa! Sao có thể nhanh như vậy, nhưng anh yên tâm, em rất tự tin, chắc chắn em có thể thi đỗ. Em chính là thiên tài đó!”
Thẩm Húc mỉm cười đào hố: “Vậy tiểu thiên tài nhà chúng ta, có nắm chắc thi được Trạng Nguyên đứng đầu cả nước không?”
Cả người Thẩm Hướng Dương cứng lại: “Chuyện đó… Chuyện đó… Đêm nay trăng sáng quá!”
Thẩm Húc buồn cười.
Thẩm Hướng Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó thở dài một tiếng: “Anh Cả, anh ủng hộ chị dâu tham gia thi đại học như vậy, vì sao chính anh lại không tham gia? Em cảm thấy nếu anh đi thi, nói không chừng thật sự có thể thi được Trạng Nguyên của cả nước đấy!”
Hai tháng qua, Thẩm Húc đã xin nghỉ công việc ở đội vận chuyển, cố ý ở nhà dạy thêm cho bọn họ. Khi ấy Thẩm Hướng Dương mới phát hiện ra, Thẩm Húc thông minh kinh người! Nói ra thì, Thẩm Húc cũng chỉ đi học được vài năm, trước đây được chú Bạch dạy thêm một chút tri thức. Mấy năm qua, Thẩm Húc sưu tầm đủ loại sách vở ở khắp mọi nơi, không chỉ cho bọn họ học, còn tự mình xem.
Hắn còn cố ý dùng một căn phòng làm thành phòng để sách, hiện giờ bên trong sách đã chất đầy một bức tường.
Từ xưa đến nay Thẩm Hướng Dương luôn tự nhận là thông minh, nhưng khi gặp Thẩm Húc, cậu ta mới phát hiện ra, ai mới là người thông minh chân chính. Tốt xấu gì cậu ta cũng từng được thầy giỏi chỉ dạy, nhưng Thẩm Húc lại chỉ dựa vào tự học, đã có thể vượt xa cậu ta vài con phố.
So người với người, đúng là tức c.h.ế.t mà!
“Anh không cần.” Thẩm Húc khẽ cười.
Học đại học, đơn giản là vì điều gì?
Thứ nhất, để học tập tri thức về một lĩnh vực nào đó một cách có hệ thống, tăng kiến thức của bản thân, nâng cao thực lực.
Thứ hai, lấy được bằng đại học, sau khi tốt nghiệp được phân phối công việc tốt, có tiền đồ tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-280-thong-bao-trung-tuyen.html.]
Thứ ba, thông qua trường đại học, quen biết thêm bạn bè mới mở rộng mối quan hệ, hiểu biết hơn về thế giới rộng lớn, tìm được hướng đi của cuộc đời.
Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung vì điều thứ nhất. Thẩm Húc cổ vũ Điền Tùng Ngọc đi thi, vì điều thứ ba. Hắn muốn Điền Tùng Ngọc tìm được hướng đi chân chính của mình, sau khi học đại học có được sự nghiệp riêng, biết bản thân thích làm gì, cần thứ gì.
Nhưng ba điều này với hắn mà nói, đều không quan trọng.
Thứ nhất, đời trước hắn đã từng tốt nhiệp đại học đứng đầu trong nước, còn là sinh viên vinh dự. Hắn đã có đủ kiến thức đủ năng lực, cũng không muốn qua lại vườn trường thêm lần nữa. Đương nhiên, bể học vô biên, nhưng về ngành nghề mình thích, hắn muốn bản thân chậm rãi tích lũy kiến thức và kinh nhiệm trong thực tiễn hơn.
Thứ hai, bằng cấp tất nhiên cũng quan trọng. Nhưng khi hắn tìm quan hệ lấy được bằng trung học cho Điền Tùng Ngọc, cũng thuận tiện lấy cho mình luôn rồi. Ở thập niên bảy mươi này, bằng trung học cũng là bằng cấp cao rồi. ít nhất mang ra ngoài cũng không khó coi, vậy là đủ.
Còn về dựa vào bằng cấp để thăng tiến, dựa vào tốt nghiệp đại học để được phân phối công việc tốt sao? Nếu hắn muốn theo con đường chính trị, vậy thì không thể không học đại học, nhưng Thẩm Húc không định đi theo con đường ấy, chí hướng của hắn không ở phương diện này. Như vậy, chỉ vì muốn có công việc tốt lại bắt mình phải đi học thêm vài năm, có đáng không? Có chỗ dựa lớn như nhà họ Thẩm, công việc tốt là vấn đề khó sao? Huống chi, hắn cũng không định đi làm công ăn lương.
Thứ ba, hắn đã quy hoạch tương lai cho mình từ lâu. Hắn biết hướng đi của cuộc đời mình nằm ở đâu, hắn cũng từng hiểu biết thế giới rộng lớn này hơn những gì có thể học được trong niên đại này.
Học đại học bốn năm, nếu đi học tất nhiên hắn vẫn có thể có được rất nhiều thứ. Nhưng những thứ hắn mất đi có lẽ sẽ càng nhiều hơn, trong bốn năm ấy hắn có thể làm được rất nhiều việc rồi.
Vân Chi
Cho nên đối với Thẩm Húc mà nói, học đại học ngược lại trở thành gánh nặng.
Đối với quyết định này, Thẩm Hướng Dương không hiểu lắm, nhưng cậu ta biết rõ một điều, Thẩm húc là người vô cùng có chính kiến. Cậu ta tôn trọng mọi quyết định của Thẩm Húc.
Tết âm lịch càng ngày càng gần, huyện Dương Sơn liên tục có thí sinh nhận được thông báo trúng tuyển.
Các thí sinh khác vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ lại càng căng thẳng hơn. Đặc biệt là Chu Ái Quân.
Mình nhất định có thể thi đỗ! Mình nhất định phải thi đỗ!
Đây là đường ra duy nhất của anh ta lúc này.