“Hiện giờ bên phía thủ đô đang tiến hành sửa lại án xử sai, bao nhiêu án oán án sai mấy năm qua, đều được đưa ra thẩm tra xử lý lại. Sau đó xử phạt người nên phạt, người nên được khôi phục danh dự và thân phận thì khôi phục lại. Quãng thời gian mười năm là quá dài, số người bị oan rất lớn, không đủ nhân lực, cho nên cha cũng phải giúp đỡ giải quyết việc này. Ý của cha là, khả năng tạm thời ông ấy không thể thoát thân để tới thôn Thượng Thủy được, nhưng ông ấy sẽ phái người qua bên này đón chúng ta.”
Thẩm Húc nhìn nội dung trong thư, lắc đầu: “Hai đứa về trước đi. Tạm thời anh chưa qua đó vội.”
Thẩm Hướng Dương sửng sốt: “Anh không quay lại thủ đô với chúng em sao? Muốn sống ở thôn Thượng Thủy à?”
“Không phải anh sẽ không tới thủ đô, chỉ là tạm thời chưa đi. Tháng trước, khi tới gặp cha, ông ấy nói, ông ấy nhận được tin tức, chính phủ đang thương lượng chuyện sửa lại án xử sai cho ông ấy, hơn nữa còn nói với anh một tin tức khác, khả năng sẽ khôi phục thi đại học. Trong lá thứ này, cha cũng cố ý dặn dò, quyết định ấy về cơ bản đã được thông qua, chỉ còn chờ thương lượng phương án cụ thể sau đó thông báo ra khắp cả nước.”
“Tháng này, anh vẫn luôn bàn bạc với chị dâu em, khó khăn lắm chị dâu em mới lấy hết can đảm quyết định tham gia thi đại học. Mấy năm qua cô ấy vẫn luôn học tập khắc khổ, anh đã phải tốn không ít quan hệ mới giúp cô ấy lấy được bằng tốt nghiệp trung học, có đủ tư cách dự thi. Anh muốn để cô ấy thử một lần, đợi sau khi thi đại học xong, anh sẽ đưa cô ấy và đám trẻ tới thủ đô sau.”
Thẩm Hướng Dương cảm thấy khó hiểu: “Tới thủ đô rồi vẫn có thể thi đại học mà? Cha có biện pháp chuyển hộ khẩu của chị dâu qua đó.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Không phải vấn đề hộ khẩu. Anh biết, cha có thể giải quyết việc này. Nhưng chị dâu em không giống người khác, không trải qua việc học tập chính thống trong trường, học từng lớp một lên trên. Hơn hai năm qua cô ấy chăm chỉ học bù, đối với kiến thức mình học được vẫn không tự tin lắm.”
“Anh nghĩ tốt xấu gì huyện Dương Sơn cũng là nơi cô ấy sinh sống hơn hai mươi năm, là nơi cô ấy quen thuộc, ở lại nơi này sẽ khiến cô ấy bớt đi vài phần lo lắng và căng thẳng. Cô ấy chưa từng tới thủ đô, đến thủ đô cô ấy còn phải làm quen với hoàn cảnh sống ở nơi ấy, thích ứng với khí hậu ở thủ đô… Sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc thi cử.”
“Hơn nữa, phía bên này anh cũng có rất nhiều người thân bạn bè phải chào tạm biệt, rất nhiều chuyện phải xử lý. Nhìn từ lá thư cha gửi tới, thi đại học sẽ tổ chức trong năm nay. Tóm lại dù thế nào cũng lắm cũng chỉ vài thắng nữa, chắc chắn anh và mọi người sẽ tới thủ đô, sẽ qua đó cùng nhau đón tết với nhà mình.”
Thẩm Hướng Dương nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy để em viết thư cho cha, em cũng không về vội, đợi thi đại học xong rồi về.”
Thẩm Húc nhíu mày: “Em lại nghĩ vớ vẩn cái gì thế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-277-thi-dai-hoc.html.]
“Thi đại học là chuyện lớn, không phải anh và cha đều bảo em phải chuyên tâm sao? Về thủ đô, đám bạn nhỏ trước kia chắc chắn sẽ tới tìm em, hơn nữa bây giờ cha đang giữ chức vụ quan trọng, khả năng sẽ không ít khách khứa tới nhà. Thôi em cứ ở lại bên này thi xong rồi tính sau, dù sao chúng em là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hộ khẩu cũng đã chuyển qua bên này rồi. Trên tư liệu của chúng em có một phần là giả, nhưng hộ khẩu lại là thật!”
“Chúng em?”
Thẩm Hướng Dương chớp chớp mắt: “Còn cả chị Hướng Dung nữa! Anh không đi, em không đi, chẳng lẽ anh cho rằng chị ấy sẽ đi một mình sao?”
Thẩm Húc bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy đợi khi thi xong chúng ta đi cùng nhau.”
Sau khi quyết định chắc chắn, ba người Thẩm Hướng Dương bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập khẩn trương. Cũng may mấy năm qua Thẩm Húc làm việc trong đội vận chuyển, chở hàng đi khắp nơi, đến nơi nào hắn đều tới trạm phế phẩm một chuyến, chẳng những đã gom đủ các loại sách toán lý hóa, còn thừa ra hẳn hai bộ.
Ngoài sách vở ra, còn gom được rất nhiều sách dùng cho khoa văn nữa. Bọn họ không chỉ không thiếu tài liệu, còn dư thừa. Thẩm Hướng Dương đưa hết số tài liệu dư thừa ấy cho Du Tiểu Miên, cũng lén lút hàm hồ nói qua về chuyện thi đại học cho cô ấy biết.
Vì thế tiểu đội ôn tậm từ ba người đã biến thành bốn người.
Tháng mười, chính phủ chính thức gửi văn kiện thông báo khôi phục thi đại học.
Nghe được tin tức ấy, cả nước đều vui mừng.
Vân Chi
Tháng mười hai, Thẩm Húc tự mình đưa Điền Tùng Ngọc tới trường thi.
Ngày hôm sau, khi cuộc thi đại học kết thúc, Hướng Quế Liên cũng mãn hạn được thả ra.