Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 275: Chu Song Oanh buồn bực
Cập nhật lúc: 2025-05-16 04:05:50
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giải quyết xong việc nông trường, đảm bảo được cuộc sống cho Thẩm Hách và Viên Tố Quân, thời gian ở Đông Thành của Thẩm Húc cũng gần hết. Từ khi vào làm tài xế cho đội vận chuyển, mỗi chuyến đi, Thẩm Húc luôn có thể kiếm được một khoản, chỉ duy nhất lần này chẳng những không kiếm được đồng nào, còn bù thêm vào vài trăm. May mà một năm qua hắn tích cóp được không ít, nếu không thì đúng là không đủ sức để vung tay hào phóng như thế.
Nhưng mà phải có ra thì mới có vào, số tiền bỏ ra lần này rất đáng giá.
Mùng mười tháng mười hai, Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương về đến thôn Thượng Thủy. Trong thôn vẫn như trước khi bọn họ đi, không có gì thay đổi. Thẩm Hướng Dương kể hết mọi chuyện ở Đông Thành cho Thẩm Hướng Dung, biết cha mẹ đã được an trí thỏa đáng, Thẩm Hướng Dung vô cùng mừng rỡ.
Mười bảy tháng mười hai, Thẩm Thần một tuổi. Thẩm Húc không tổ chức rùm beng, chỉ nấu thêm vài món, mời chị em Thẩm Hướng Dung và đám người Chu Minh Hữu có quan hệ tốt với mình trong thôn tới cùng nhau ăn bữa cơm, uống chút rượu.
Thẩm Thần được Điền Tùng Ngọc bế trong lòng, tay nhỏ vỗ vào cạnh bàn, lúc thì kêu cha, lúc lại gọi mẹ, thi thoảng còn có thể gọi được một tiếng chú, líu ríu không ngừng. Hiện tại cậu bé đã lợi hại hơn nhiều rồi, từ đơn cơ bản gần như đều phát âm được, nhưng ghép thành câu vẫn chưa sõi lắm, đủ để người khác hiểu được cậu đang nói gì. Nếu không có ai đỡ, cậu bé đã có thể đi được vài bước, nhưng cũng chỉ trong giới hạn vài bước mà thôi.
Trẻ con độ tuổi này đều như vậy, thích đi thích nói, mỗi lần cậu bé ê a, hay bước đi xiêu vẹo đều có thể chọc mọi người cười ha ha.
Một bữa cơm cả chủ cả khách đều tận hứng.
Sau sinh nhật tròn một tuổi của cậu bé không lâu, là tới tháng một dương lịch. Ngay sau đó chính là tết nguyên đán. Năm nay các hộ gia đình trong thôn Thượng Thủy đều tưng bừng náo nhiệt.
Năm sau, qua ngày rồng ngẩng đầu (2/2 âm lịch), Thẩm Húc lại lần nữa chở hàng tới Đông Thành.
Dựa theo tuyến thời gian trong nguyên tác, lúc này Thẩm Hách đã bị tuyết chôn vùi dẫn đến bệnh tật không dứt, nhưng hiện giờ ông ấy vẫn bình yên vô sự. Có Tằng Quảng Bình giúp đỡ, ông ấy và Viên Tố Quân không bị sắp xếp đi quen dọn tuyết đọng trên núi.
Xa cách hai tháng, khi Thẩm Húc gặp lại bọn họ, hai người đã thay đổi rất nhiều, sắc mặt hồng hào hơn không ít. Bọn họ mặc trên người chính là bộ quần áo bông mới mà Thẩm Húc đưa tới, cũng không vá chằng vá đụp khắp nơi. Trên giường đất cũng ấm áp, trong phòng cũng không còn lạnh lẽo như trước, trên bàn còn đặt một cốc sữa bột chưa uống hết.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Húc biết, uy h.i.ế.p của hắn đối với Trương Quốc Hoa đã phát huy tác dụng. Tằng Quảng Bình và Tôn Lai Phú cũng thực hiện đúng lời hữa, làm hết chức trách của bọn họ.
Sức khỏe của Thẩm Hách và Viên Tố Quân đang chuyển biến tốt từng ngày, bọn họ sẽ không rơi vào kết cục vì khoảng thời gian hắc ám này mà sức khỏe suy sụp không thể sống lâu như trong nguyên tác nữa.
Chân Thẩm Hách đã khỏi từ lâu, không để lại bất kỳ di chứng nào.
Từ đó về sau, cứ cách khoảng ba tháng là Thẩm Húc lại tới Đông Thành một chuyến, mang cho Thẩm Hách và Viên Tố Quân rất nhiều đồ ăn đồ dùng và thực phẩm dinh dưỡng.
Bởi vì thời gian làm việc trong đội vận chuyển rất bận rộn, hắn luôn vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, gần như không có quá nhiều thời gian ở chung tâm sự tử tế với cha mẹ. Nhưng Thẩm Hách và Viên Tố Quân đều cảm thấy, có thể như hiện tại đã vô cùng tốt rồi, ít nhất bọn họ có thể biết các con mình vẫn sống rất khá.
Thời gian trôi qua cực nhanh, năm tháng như thoi đưa, ngoảnh mặt nhìn lại năm 1976 đã dần dần trôi xa, hiện tại đã là mùa hè năm 1977.
Mùa hè này giống như trong trí nhớ của Chu Song Oanh, trời đổ một trận mưa rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-275-chu-song-oanh-buon-buc.html.]
Chu Song Oanh bung dù đứng dưới bóng cây đối diện chuồng bò, ánh mắt nhìn về phía con sông chảy xiết cách đó không xa, có chút thất thần.
Sau khi bị Thẩm Húc cảnh cáo, uy hiếp, cô ta đã thu lại nanh vuốt của mình, yên lặng ở ẩn, không hề ra tay nữa. Cô ta cố gắng hoàn thiện bản thân hơn, hai năm trước từng nhảy lớp hai lần, thành công trở thành tiểu thiên tài trong miệng thôn dân thôn Thượng Thủy.
Nhưng cô ta vẫn còn quá nhỏ, lực lượng cũng quá yếu. Thấy thời gian cải cách mở ra càng ngày càng gần, cô ta lại càng cảm nhận được sâu sắc thế nào là không bột đố gột nên hồ.
Trong đầu cô ta có rất nhiều ý tưởng, cũng có rất nhiều lời “Tiên tri” hữu dụng, nhưng không có tiền vốn, một bước cũng khó đi. Cha mẹ cô ta đều không phải người có năng lực, chỉ dựa vào chút công điểm và số tiền không nhiều lắm kiếm được từ nghề thợ mộc, dưỡng gia sống tạm còn miễn cưỡng.
Nếu như trong nhà chỉ có mình cô ta, có lẽ còn có thể tiết kiệm được một chút. Nhưng mà mẹ cô ta lại sinh thêm đứa con trai, cũng chính là em trai cô ta Chu Lai Bảo.
Lai Bảo, Lai Bảo, thằng bé chính là tâm can bảo bối của cha mẹ. Đối với đứa con trai không dễ gì có được này, cha mẹ cô ta ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ nát, muốn có thứ gì cha mẹ đều cho thứ đó, ăn dùng không giới hạn. Nếu không phải vì thế, sao nhà cô ta có thể tiêu nhiều tiền như vậy?
Trong lòng Chu Song Oanh hơi buồn bực, đột nhiên cô ta có chút mê mang. Đời này cô ta khăng khăng giúp mẹ mình sinh được con trai, có phải đã sai rồi không? Cũng không phải cha mẹ khắt khe với cô ta, nhưng so về vật chất, cuộc sống của cô ta lại kém Chu Lai Bảo một mảng lớn. Cha cô ta cho rằng Lai Bảo là con trai, đối xử như vậy là đương nhiên. Mẹ cô ta thì cảm thấy cô ta là chị gái, em trai còn nhỏ, nhường em trai một chút thì đã sao?
Chu Song Oanh tức không thở nổi, cũng rất sốt ruột. Mấy năm đầu khi cải cách mới mở ra chính là thời kỳ buôn bán huy hoàng, qua thôn này khó tìm được cửa hàng nào khác, bởi vậy cô ta lại vô thức nghĩ tới Tiền Tắc Nhân.
Trước mùa hè năm 1977. Tiền Tắc Nhân đối xử với Lưu Manh Manh chỉ như đối xử với một đứa trẻ bình thường, thi thoảng mới dạy cô bé vẽ tranh, viết chữ, hoặc cùng nhau chơi đùa với cô bé.
Nhưng sau mùa hè năm 1977, Tiền Tắc Nhân đã đối xử với Lưu Manh Manh như ân nhân cứu mạng, chỉ cần Lưu Manh Manh muốn, cho dù phải dùng cả tính mạng để giúp cô bé, ông ấy cũng không nháy mắt cái nào.
Mùa hè năm 1977, chính là hiện tại.
Chu Song Oanh ngo ngoe rục rịch, bởi từ lúc Thẩm Húc cảnh cáo đến giờ đã qua lâu như vậy rồi, sợ hãi lo lắng trong lòng cô ta cũng đã tiêu tan gần như không còn. Hơn nữa, Thẩm Húc chán ghét vì cô ta ra tay độc ác, mưu hại tính mạng người khác. Nhưng nếu Tiền Tắc Nhân tự mình rơi xuống sông thì có liên quan gì với cô ta? Cô ta cứu người lên, chính là làm việc tốt!
Vì thế, Chu Song Oanh ra ngoài. Cô ta đứng chờ ở nơi sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không nhìn thấy một bóng người nào. Cô ta không cam lòng, quay bước đi về phía chuồng bò, kết quả cô ta nhìn thấy gì thế kia???
Vân Chi
Cánh cổng tre cũ nát của chuồng bỏ rộng mở, trong phòng, Tiền Tắc Nhân đang dạy Lưu Manh Manh, Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn vẽ tranh! Ông ấy không ra ngoài? Vậy mà ông ấy lại không ra ngoài!
Không ra ngoài sẽ không bị trượt chân, tất nhiên cũng không thể nào rơi xuống sông.
Vậy cả ngày hôm nay cô ta chờ đợi bên đó có nghĩa lý gì sao?
Ông trời chơi đùa cô ta à?
Mẹ kiếp! Chu Song Oanh thầm mắng một câu, hung hăng đá văng hòn đá dưới chân bay thật xa, tức giận xoay người ra về.