Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 271: Theo dõi tìm hiểu tin tức

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:53:06
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc cố ý cải trang một phen, mang theo đầy đủ trang bị, đi theo dõi Trương Quốc Hoa.

Cả sáng hôm đó, Trương Quốc Hoa đều không có hành động gì. Thẩm Húc cũng là người kiên nhẫn, đối phương bất động hắn cũng bất động.

Giữa trưa, Trương Quốc Hoa mới ra khỏi nông trường. Thẩm Húc lặng lẽ theo đuôi, đi theo Trương Quốc Hoa tới một khu rừng vắng, nhìn anh ta gõ cửa một gian nhà gỗ.

Khi cánh cửa mở ra, Thẩm Húc quan sát được, căn nhà ấy rất nhỏ, bên trong còn có ba người nữa đang ngồi quanh một cái bàn, cái bàn ấy chỉ có bốn chiếc ghế dựa, ngoài ra không còn gì khác.

Thẩm Húc trốn vào lùm cây cạnh đó, lợi dụng cành lá che giấu bản thân.

Chờ đợi khoảng nửa tiếng, có một chiếc xe chạy tới, bốn người thanh niên vạm vỡ xuống xe, người cầm đầu để râu quai nón, trên lông mày có một vết sẹo do đao c.h.é.m vào dài khoảng ba bốn centimet.

Trương Quốc Hoa ra khỏi phòng, nói chuyện với người kia.

Bởi vì sợ bị phát hiện, Thẩm Húc trốn hơi xa nên không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng lại nhìn rõ được từng cử chỉ hành động của bọn họ.

Có lẽ hai bên đều đã quen làm chuyện này rồi, hành động đều rất thuần thục, chỉ nói chuyện với nhau hai ba phút, Trương Quốc Hoa đã vẫy tay ra hiệu, sau lưng anh ta lập tức có người vén một góc đống củi ở bên trái bên phải căn nhà lên.

Lúc này Thẩm Húc mới phát hiện ra, dưới đống củi cất giấu rất nhiều bao tải.

Bên phía gã mặt sẹo cũng có người lập tức bước đến, mở bao tải ra, kiểm tra từng túi một. Tất cả đều là gạo.

Thẩm Húc nắm chặt máy ảnh trong tay, chụp lại hết cảnh tượng đang diễn ra.

Gạo không thành vấn đề, gã mặt sẹo gật đầu, sau đó có người lập tức lấy từng sấp tiền ra đưa cho Trương Quốc Hoa. Mấy người bên phía Trương Quốc Hoa chia nhau ra, kiểm tra đối chiếu số lượng, thấy không thiếu chút nào, hai bên đều mỉm cười vô cùng vừa lòng.

Xong việc, đám người Trương Quốc Hoa đi trước, còn đám người mặt sẹo thì bốc hết số gạo dưới đống củi lên xe sau đó cũng đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-271-theo-doi-tim-hieu-tin-tuc.html.]

Thẩm Húc không nhúc nhích. Hắn ẩn nấp thêm hơn nửa tiếng nữa, thấy không có ai quay lại, mới vặn người ra khỏi chỗ núp.

Khi Thẩm Húc tới nhà khách tụ hợp với Thẩm Hướng Dương, trời đã tối rồi.

Thẩm Húc uống liền một lúc hai cốc nước ấm xua tan giá lạnh, sau đó mới hỏi thăm tình hình bên chỗ Thẩm Hướng Dương.

“Anh, anh đoán xem Tằng Quảng Bình kia là ai? Người ngày đó dẫn chúng ta tới gặp cha mẹ, anh còn cho cậu ta năm đồng tiền, cậu ta chính là Tằng Quảng Bình! Cha nói cậu ta hợp tác buôn bán với người ở chợ đen, em đi theo dõi cậu ta, phát hiện ra đúng là cậu ta đầu cơ trục lợi thật, nhưng mà chắc là không có người hợp tác lâu dài. Cậu ta trực tiếp tới chợ đen, hàng bán ra đều là món ăn hoang dã, cũng có cả gà vịt. Em đoán đều lấy từ nông trường.”

“Cậu ta vẫn chưa trở thành con rể của Trương Quốc Hoa, bởi vậy cho dù Trương Quốc Hoa có coi trọng cậu ta, thì chuyện đầu cơ trục lợi lương thực nguy hiểm như vậy cũng sẽ không cho cậu ta biết. Nhưng nếu cậu ta thật sự khôn khéo như lời cha nói, vậy thì kiếm chút đồ của nông trường mang ra ngoài bán, chắc hẳn không khó. Ngoài chuyện này ra, cậu ta còn thu mua những thứ khác nữa. Em phát hiện ra cậu ta có đổi đồ với vài người thanh niên trí thức khác trong nông trường. Dùng giá thấp mua quần áo, đồng hồ, bút máy… Trong tay bọn họ, sau đó lại mang tới chợ đen bán với giá cao.”

Thẩm Húc cười: “Có đầu óc buôn bán quá nhỉ, nếu vậy thì dễ làm rồi. Anh cũng đã chuẩn bị trước vài thứ, đúng lúc có thể phát huy tác dụng. Còn về nhà họ Tôn thì sao?”

Vân Chi

“Anh, chắc chắn anh không thể tượng tưởng ra được, khi điều tra về nhà họ Tôn em đã gặp ai đâu.”

“Ai?”

“Chính là thằng nhóc tóc xoăn cướp đường khi chúng ta mới vào Đông Thành. Tên cậu ta là Tôn Lai Phú.”

Thẩm Húc nhướng mày: “Người nhà họ Tôn?”

“Đúng! Quan hệ giữa nhà bọn họ là người quản lý mỏ quặng họ Tôn bên kia không thân thiết lắm, nhưng vì đều là người nhà họ Tôn, cho dù không thân thiết vẫn có thể đi theo vớt được chút lợi ích. Bởi vậy của nhà họn họ cũng không tệ lắm, nhưng nhà Tôn Lai Phú lại có tận năm anh em, cậu ta xếp thứ ba, vị trí không cao không thấp, địa vị trong nhà cũng chẳng ra sao. Ngày thường có thứ gì tốt đều bị anh trai em trai cướp sạch, cậu ta còn có một đứa con trai, năm nay bốn tuổi bị bệnh hen suyễn, sức khỏe rất yếu, ba ngày thì hai ngày ở bệnh viện, trong tay có bao nhiêu tiền đều đổ hết vào đó.”

Thẩm Húc khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi: “Cậu ta có thiếu than đá không?”

Thẩm Hướng Dương lắc đầu: “Chuyện này chắc chắn là không rồi. Tất cả người mang họ Tôn trong nông trường đều không thiếu than đá. Mặc dù Tôn Lai Phú không được gia đình coi trọng, nhưng cậu ta vẫn là con ruột, hai ông bà Tôn không đến mức chèn ép cậu ta. Hơn nữa than đá trong nhà dùng không hết, căn bản không cần tranh đoạt thứ này.”

Thẩm Húc thả lỏng, như vậy thì đễ làm rồi.

Loading...