Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 270: Bước tiếp theo

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:53:04
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi nông trường, Thẩm Húc lập tức bắt tay vào chuẩn bị bước tiếp theo/

“Thời gian chúng ta ở Đông Thành không nhiều lắm, tính toán kỹ càng cũng chỉ có năm ngày, cho nên phải hành động nhanh chóng. Đội vận chuyển vẫn còn chút chuyện bên này cần anh với anh Hoắc cùng nhau xử lý, không dễ dàng mới tới được Đông Thành một chuyến, lợi nhuận không đủ lớn sợ là không đủ bù đắp tiền xăng dầu và tiền khấu hao xe, nếu thế sẽ không có lần sau nữa. Hàng hóa lần này đội vận chuyển đặt mua đều là những món tương đối quý giá như nhân sâm, da lông động vật hoang dã… Anh phải đi theo anh Hoắc tới từng nhà kiểm tra hàng, xác nhận không thành vấn đề mới có thể bốc hàng lên xe.”

“Hai ngày tới sợ là anh không có thời gian rảnh rỗi, có một nhiệm vụ muốn giao cho em. Em đi điều tra về nhà họ Tôn quản lý nông trường và thanh niên trí thức Tằng Quảng Bình mà cha nói tới, cố gắng hỏi thăm càng nhiều tin tức càng tốt. Còn về Trương Quốc Hoa, ngày kia chính là mùng năm, anh sẽ bớt chút thời gian, anh ta do anh phụ trách. Tối mùng năm chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi tin tức, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.”

Thẩm Hướng Dương dùng danh nghĩa tới Đông Thành thăm người thân, bởi vậy để Hoắc Đông Thăng không nghi ngờ, ngay hôm sau cậu ta đã rời khỏi nhà khách, tìm nhà khách khác để ở, không ở cùng Thẩm Húc. Cho nên Thẩm Húc mới nói là gặp nhau để trao đổi tin tức.

Ngẫm nghĩ một lát, Thẩm Húc lại nói tiếp: “Nghe ý của cha, thế lực của các gia tộc bên này đều rất lớn. Nhưng trong một gia tộc đông người như vậy, không có khả năng phân chia hoàn toàn đồng đều được. Sẽ có người nắm quyền ăn ngon uống tốt, sẽ có người chỉ có thể chạy theo sau, mệt c.h.ế.t mệt sống mới kiếm được chút canh.”

“Mục đích của chúng ta không phải chỉnh đốn lại bộ máy quản lý nông trường, cũng không phải kéo sập mấy gia tộc này, mà là giúp cha mẹ ở bên này có cuộc sống tốt hơn một chút.”

“Việc này không phải việc gì lớn, đối với người hơi có chút địa vị trong nông trường mà nói, chỉ là chuyện nhỏ không hề tốn sức. Cho nên chúng ta không nhất thiết phải tìm nhân vật lớn. Người có quyền có tiền không thiếu gì cả, ngược lại không dễ xuống tay, những người phía dưới mới dễ hợp tác.”

Thẩm Hướng Dương lập tức hiểu rõ: “Em biết rồi, em sẽ cố hết sức điều tra rõ ràng về nhà họ Tôn, đặc biệt là những người địa vị không cao không thấp. Anh Cả, anh còn muốn dặn dò gì nữa không? Chỉ điều tra về nhà họ Tôn và Tằng Quảng Bình là đủ rồi à?”

“Thời gian của chúng ta có hạn, chỉ điều tra về những người này đã tốn không ít tinh lực rồi, không có thời gian điều tra những người khác. Hơn nữa, nếu như thật sự có thể thu phục được đám người này, đối với cha mẹ mà nói đã đủ rồi. Khi hỏi thăm nhớ cẩn thận chút, cố gắng chỉ nói bóng nói gió đừng hỏi thẳng. Tốt nhất là tìm đám trẻ con khoảng mười hai mười ba tuổi trong nông trường.”

“Ở độ tuổi này, trẻ con đã có thể biết rất nhiều chuyện rồi. Bọn chúng lớn lên trong nông trường, hiểu rõ tình hình nông trường, có thể hỏi được rất nhiều tin tức. Hơn nữa trẻ con cũng không cảnh giác và đề phòng nhiều như người lớn. Đừng tiết kiệm tiền, nếu gặp được người thấy tiền sáng mắt, thật ra càng dễ xử lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-270-buoc-tiep-theo.html.]

Nói xong, Thẩm Húc lấy ra một đống tiền mặt mệnh giá lớn nhỏ khác nhau cộng lại cũng phải một trăm đồng, đưa cho cậu ta: “Cầm lấy.”

Thẩm Hướng Dương có chút thất thố: “Em có tiền rồi! Em với chị gái không thiếu tiền.”

Vân Chi

Thẩm Húc cười khinh bỉ: “Nhưng toàn là tiền chẵn phải không?”

Thẩm Hướng Dương cúi đầu nhìn sấp tiền mặt trong tay, năm mao, một đồng, hai đồng chiếm đa số, cũng có cả mệnh giá năm đồng, nhưng lại không hề có tờ mười đồng nào. Cậu ta lập tức hiểu được vì sao Thẩm Húc phải cho mình tiền, dù sao cũng không thể để cậu ta gặp ai cũng đưa bọn họ tiền chẵn được.

Cất tiền vào trong lòng n.g.ự.c xong, Thẩm Hướng Dương hỏi tiếp: “Vậy tối mùng năm, em tới tìm anh nhé?”

Thẩm Húc lắc đầu: “Không, để anh tới chỗ em!”

“Vâng!”

Sau khi phân công tỉ mỉ kỹ càng, hai người tách nhau ra quay về hai nhà khách khác nhau. Hai ngày kế tiếp, Thẩm Húc đi theo Hoắc Đông Thăng chạy đông chạy tây, làm xong hết chuyện của đội vận chuyển, còn cùng nhau tới chợ đen đi dạo một vòng.

Ngày thứ ba, Thẩm Húc dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã ra ngoài. Hoắc Đông Thăng cũng không hỏi, dù sao công việc chính đã làm xong, chợ đen cũng đã tìm thấy rồi. Thời gian còn lại chính là thời gian tự do, đôi bên không can thiệp vào chuyện của nhau. Thẩm Húc không đi theo, anh ta còn vui mừng ấy chứ. Nếu không, chẳng phải mình mua bán thứ gì, kiếm được bao nhiêu tiền, đều bị người khác biết hết hay sao?

Cho dù chuyện kiểu này ở đội vận chuyển là chuyện mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, giữa đồng nghiệp với nhau cũng thường xuyên trao đổi tin tức, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nói chung vẫn giữ lại một chút, ví dụ như lợi nhuận cụ thể mà bọn họ kiếm được.

Loading...