Thẩm Hách nhìn hắn, nhìn ra ý chí kiên định trong mắt con trai mình,
Ông ấy thở dài đầy bất đắc dĩ: “Nhà họ Trương quản lý gieo trồng cây nông nghiệp, nhà họ Lương quản lý vườn trái cây, nhà họ Trần quản lý nuôi dưỡng súc vật, còn nhà họ Tôn nữa. Tuy rằng nhà họ Tôn không nhúng tay vào việc trồng cấy sinh sản trong nông trường, nhưng người nhà họ Tôn đều là nhân vật lợi hại, bọn họ quản lý mỏ than. Nông trường Ngũ Tinh dựa lưng vào mỏ than, bốn mùa trong năm, cho dù là mùa đông lạnh lẽo cũng chưa từng thiếu than đá. Nhưng than đá đều bị nắm giữ trong tay người nhà họ Tôn. Mấy gia tộc này đều ôm dã tâm không nhỏ, nhà này định nuốt nhà kia, nhà kia cũng không phải dạng vừa, từ đó tạo thành thế chân vạc, không nhà nào dám tùy tiện ra tay.”
Thẩm Húc nhíu mày, hắn chỉ có thời gian vài ngày, muốn xử lý toàn bộ mấy gia tộc lớn quản lý nông trường này là chuyện không thể nào.
“Cha ngây người ở nông trường thời gian dài như vậy, có phát hiện ra điều gì không? Mấy gia tộc lớn này có chỗ nào không ổn không?”
Trong mắt Thẩm Hách tràn đầy thưởng thức. Thẩm Húc còn thông minh hơn so với những gì ông ấy tưởng tượng. Hắn không chỉ nghĩ đến nắm bắt nhược điểm, hơn nữa còn đoán chắc mình biết được nhược điểm ấy. Lời này tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí khẳng định.
“Chủ nhiệm Trương con vừa nhắc đến, tên là Trương Quốc Hoa. Anh ta đầu cơ trục lợi lương thực trong kho hàng của nông trường.”
Thẩm Hướng Dương hít sâu một hơi: “Lương thực của nông trường chính là lương thực của quốc gia, vậy mà anh ta cũng dám…”
“Nông trường trồng cấy rất nhiều chủng loại lương thực, thu hoạch vẫn luôn rất khá. Từ trước đến nay mấy kho lương đều chất đầy. Ngày thường mỗi người, mỗi đơn vị lấy lương anh ta viết nhiều thêm một chút, cộng thêm chuột bọ hư hao, cộng tất cả mấy thứ linh tinh vụn vặt ấy vào, cũng đủ để anh ta kiếm được không ít rồi. Hơn nữa, anh ta còn có thể trực tiếp gian lận trên sản lượng thu hoạch. Chuyện gieo trồng thu hoạch này, tất cả đều do người nhà họ Trương quản lý, không ai dám chạm vào. Thu hoạch được bao nhiêu chẳng phải do nhà họ Trương quyết định sao? Không phải mấy nhà khác không biết, nhưng không ai nói ra, bởi vì chính bọn họ cũng không sạch sẽ.”
Thẩm Hướng Dương cố đè xuống trái tim đang run rẩy, vấn đề này không phải lớn bình thường đâu? Nông trường này muốn lật trời à?
Thẩm Hách thở dài, thật ra ông ấy rất muốn quản, nhưng bản thân còn khó bảo toàn, chỉ có thể tham sống sợ c.h.ế.t giả vờ không biết. Nhưng ông trời trêu ngươi, lại cố tình để ông ấy nhìn ra, còn phát hiện được không ít vấn đề.
“Người hợp tác với Trương Quốc Hoa là người rất có tiếng tăm ở vùng này, có không ít đàn em dưới trướng. Nếu cha đoán không lầm, chắc là bọn họ sẽ giao hàng vào mùng năm hàng tháng. Về địa điểm giao hàng thì cha không rõ lắm, nhưng biết cũng vô dụng, bọn họ có người trong công an.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-269-len-ke-hoach.html.]
Câu cuối cùng là nhắc nhở Thẩm Húc.
Thẩm Húc hiểu rõ: “Con biết rồi. Cha yên tâm, lòng con hiểu rõ, sẽ không xằng bậy.”
Vân Chi
Thẩm Hách gật đầu.
“Bởi vì ngoài quản lý gieo trồng ra, nhà họ Trương còn phụ trách cả đám người bị hạ phóng như cha mẹ nữa, cho nên cha mới tiếp xúc nhiều, cũng phát hiện được nhiều. Còn mấy nhà khác, cơ hội tiếp xúc ít, không có nhiều tin tức hữu dụng. Bên này, ngoài nhà họ Trương ra, còn một người nữa cũng phải chú ý, là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, tên là Tằng Quảng Bình, rất biết cách luồn lách. Trương Quốc Hoa muốn cậu ta làm con rể mình, sắp xếp để cậu ta làm việc dưới trướng. Nhưng tạm thời Tằng Quảng Bình vẫn chưa đồng ý kết hôn với con gái của Trương Quốc Hoa. Hơn nữa cậu ta còn hợp tác với người ở chợ đen, buôn bán vớt tiền, những chuyện này Trương Quốc Hoa đều không biết.”
Thẩm Húc sắp xếp lại tất cả tin tức vừa nghe được trong đầu một lượt, từ từ nghĩ đến vài kế hoạch.
Một tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi, Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương không thể không đứng dậy ra về, Thẩm Húc nói: “Trước khi về chúng con sẽ tới đây một chuyến nữa, cho dù có làm được gì hay không, cũng sẽ nói với hai người.”
Làm được gì mang ý nghĩa thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra.
Thẩm Hách gật đầu: “Mọi việc đều phải cẩn thận, đừng miễn cưỡng. Thật ra cha mẹ vẫn ổn, dù sao cũng đã chịu đựng hơn một năm rồi, không tệ như các con nghĩ đâu. Cha và mẹ chỉ hy vọng các con có thể khỏe mạnh bình yên thôi.”
Thẩm Húc: “Con hứa với cha, nhất định sẽ đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu. Trong tình huống có thể đảm bảo con với Hướng Dương đều không bị ảnh hưởng gì, con sẽ ra tay. Nếu như không thể cưỡng cầu, con tuyệt đối sẽ không hành động.
Nghe thấy thế, Thẩm Hách mới thả lỏng: “Được!”
Tuy rằng thời gian gặp mặt không dài, nhưng Thẩm Hách đã phát hiện ra, Thẩm Húc thông minh nhạy bén, quả cảm còn có mưu lược, không phải người xúc động. Hắn không phải Thẩm Hướng Dương. Nói cho hắn những việc này, có lẽ hắn thật sự có thể làm được chuyện gì đó. Nhưng mà nếu để Thẩm Hách lựa chọn, ông ấy vẫn không muốn con mình nhúng tay như cũ. Nhưng ông ấy nhìn ra được, Thẩm Húc là người có chủ ý.
Ông ấy có chút hoảng hốt, so với mấy đứa con khác của mình, cho dù là Thẩm Hướng An do một tay ông ấy dạy dỗ, bồi dưỡng, không ai có thể thẳng thắn đối mặt với ông ấy như thế. Thẩm Húc là đứa con giống ông ấy nhất, cho dù đôi bên còn chưa quen thuộc, chưa hiểu biết về nhau, cho dù bọn họ mới chỉ ở chung trong khoảng thời gian một tiếng đồng hồ ngắn ngủn, nhưng Thẩm Hách thật sự cảm thấy như vậy.