Thẩm Hướng Dương lại giới thiệu một cái túi khác: “Trong này đều là thuốc, anh Cả cố ý mua cho hai người, công hiệu đều viết rõ bên trên rồi. Có thuốc trị cảm, trị sốt, có thuốc trị tiêu chảy, cũng có cả thuốc trị ngoại thương. Còn cả cái này nữa, số thuốc này dùng để ngâm chân. Buổi tối trước khi cha mẹ ngủ thì ngâm một chút, có thể tiêu trừ khí lạnh trong người, tránh bị thấp khớp. Mùa đông ở bên này thời tiết quá khó chịu.”
Nhưng mà có thuốc thì có thể làm được gì? Cũng phải có nước ấm mới có thể ngâm, Ngay cả nhóm lửa nấu cơm bọn họ còn phải tiết kiệm củi lửa, nào có điều kiện nấu nước ấm ngâm chân? Quan trọng hơn là, đống đồ hai người Thẩm Húc mang tới này, khả năng không qua shai ngày, sẽ bị người khác dùng đủ loại lý do cướp mất.
Nhưng những chuyện này, Thẩm Hách và Viên Tố Quân đều không nhắc đến, chỉ nói một tiếng: “Được!”
Vân Chi
Thẩm Húc nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra căn phòng này quá lạnh. Bên cạnh có một cái giường đất, đáng tiếc trên giường cũng lạnh như băng. Đó là còn chưa nói đến Thẩm Hách và Viên Tố Quân đều ăn mặc không dày lắm. Mùa đông lạnh thế này bọn họ chịu đựng thế nào được? Chẳng trách trong nguyên tác sức khỏe của bọn họ đều kém như vậy.
Trong sách từng nhắc qua một câu, khả năng qua tết, thời tiết Đông Thành vẫn chưa thể ấm lên, ngược lại còn rơi thêm vài trận tuyết. Nông trường sắp xếp đám người bị hạ phóng đi quét tuyết đọng, không chỉ dọn tuyết trên đường, còn phải dọn cả trên đồng ruộng và trên núi. Thẩm Hách bị phân việc trên núi, không may bị tuyết lở lăn xuống, ông ấy bị chôn vùi bên trong, đợi đến khi được cứu ra, người đã hôn mê bất tỉnh.
Sự kiện ấy trực tiếp dẫn tới sức khỏe của Thẩm Hách bị tổn thương nghiêm trọng, càng ngày sàng suy yếu.
Thẩm Húc nhớ kỹ mốc thời gian này, mới nhất định phải tới Đông Thành trước tết một chuyến. Nhưng cuối cùng hắn vẫn sơ sót, mặc dù bị tuyết chôn vùi là dấu mốc quan trọng, nhưng không đại biểu trước đó Thẩm Hách và Viên Tố Quân không gặp phải vấn đề gì.
Hắn nên tới sớm hơn mới phải.
Thẩm Hướng Dương lại mở cái túi thứ ba ra: “Trong này là sữa bột, sữa mạch nha, bột mì Phú Cường, còn có rất nhiều thịt nữa, đều đã làm thành thịt khô và thịt hun khói, hai người có thể ăn lâu dài. Anh Cả nói, ăn ngon sức khỏe mới tốt được, cho dù thế nào cũng không thể để thân thể quá mệt mỏi.”
Thẩm Hách há miệng, muốn nói lại thôi.
Những thứ khác không nói làm gì, nhưng mấy thứ này quá đắt, so với cho bọn họ cuối cùng lại vào bụng người khác, thà để lại cho con cháu mình còn hơn. Nhưng ông ấy không biết mở miệng nói thế nào.
Thẩm Húc mở miệng trước: “Nhận đi. Chỗ chủ nhiện Trương con đã cho rất nhiều thứ rồi. Vài ngày tới bọn họ sẽ không tới gây khó dễ với hai người. Mấy thứ này chắc là có thể giữ được trong khoảng thời gian ngắn, còn sau này… Chúng con sẽ ở lại Đông Thành vài ngày. Con sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Thẩm Hướng Dương khó hiểu: “Giữ được cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-268-ai-quan-ly-nong-truong.html.]
Cậu ta sửng sốt, một lúc sau mới hiểu ra: “Anh Cả, ý anh là, bọn họ đã nhận của chúng ta nhiều thứ tốt như vậy rồi, vẫn muốn lấy nốt mấy thứ chúng ta mang tới cho cha mẹ?”
Thẩm Hách nhìn về phía Thẩm Húc, đúng lúc Thẩm Húc cũng đang nhìn ông ấy: “Người phụ trách nông trường, là người bên kia à?”
Bên kia ở đây chính là thủ đô.
Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Húc, ông ấy hiểu ngay được ý của hắn: “Quy mô của nông trường Ngũ Tinh rất lớn, không chỉ có một người phụ trách. Đều là người địa phương, thế lực bên này không nhỏ. Mỗi người đều lợi dụng chức quyền kéo người nhà vào, cho nên so với nói là người phụ trách, nên nói là gia tộc phụ trách thì đúng hơn. Quan hệ rắc rối lằng nhằng như vậy, người thủ đô phái tới sao có thể dễ dàng xử lý được?”
Nói cách khác, không phải người thuộc phe phái nào.
Thẩm Húc hiểu rõ: “Chính vì nguyên nhân này, cha mẹ mới bị hạ phóng tới đây sao?”
Khả năng đây chính là kết quả vật lộn giữa đám người muốn bảo vệ nhà họ Thẩm và đám người muốn nhà họ Thẩm chết.
Thẩm Hách có chút kinh ngạc, tư duy của đứa con cả thất lạc nhiều năm lại nhạy bén như vậy?
“Ừ!”
Thẩm Húc ngồi trên giường đất: “Tất cả có mấy gia tộc? Là gia tộc nào? Con muốn biết cả cách phân chia trách nhiệm lợi ích của bọn họ, quan hệ giữa bọn họ có hài hòa hay không?”
Thẩm Húc muốn lợi dụng nội loạn để mưu lợi cho mình.
Thẩm Hách vừa nghe đã biết mục đích của hắn. Nhưng ông ấy không muốn trả lời, quá nguy hiểm.
Thẩm Húc cũng nhìn ra được suy nghĩ của cha mình: “Cha không nói, con sẽ tự mình điều tra. Nhưng con vừa mới tới Đông Thành, còn lạ nước lạ cái, vừa điều tra nói không chừng sẽ bị phát hiện. Cha chắc chắn sẽ không nói cho con chứ?”