Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 266: Gặp mặt cha mẹ

Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:02:21
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đưa người đến trước cửa, cậu nhóc kia không tỏ ý muốn vào cùng: “Thẩm Hách và Viên Tố Quân ở trong này. Nhưng nông trường có quy định, có chuyện gì thì nói nhanh, đừng lề mề lãng phí thời gian. Tôi đứng ngoài này chờ.”

Nói là chờ, thật ra không khác gì giám thị.

“Cảm ơn đồng chí!” Thẩm Húc vẫn dùng phương pháp cũ, nhân lúc bắt tay nhét cho đối phương năm đồng tiền: “Cậu xem, chúng tôi từ tỉnh Lâm Tương tới đây một chuyến cũng không dễ dàng. Lần này quay về, không biết lần sau còn có cơ hội đến thăm bọn họ không. Đồng chí, có thể châm chước cho chúng tôi một chút được không?”

Vân Chi

Cậu thanh niên kia lặng lẽ nhận tiền: “Được rồi. Tỉnh Lâm Tương đúng là khá xa, cho hai người một tiếng, đủ chưa? Tôi ra ngoài phòng bảo vệ ngồi chờ trước, hai người nói xong thì qua đó tìm tôi, tôi dẫn hai người ra ngoài. Nhưng đừng tuy tiện đi lại lung tung trong này, đừng gây phiền toái cho tôi.”

“A! Chúng tôi hiểu mà! Cảm ơn đồng chí!”

Trong khoảng thời gian còn chưa tới mười phút, số vật tư và tiền bọn họ bỏ ra đã ngót nghét hai trăm rồi. Thẩm Hướng Dương nói thầm: “Một đám trùng hút m.á.u lòng tham không đáy.”

Thẩm Húc khẽ cười: “Em nên cảm thấy may mắn vì bọn họ thích tiền, nếu bọn họ là người chính trực, cố chấp không biết biến báo, chúng ta mới khó đạt được mục đích.”

Thẩm Hướng Dương ngẫm nghĩ, đúng là như thế.

Thẩm Húc đẩy cậu ta một cái: “Vào thôi!”

Thẩm Hướng Dương hít sâu một hơi, tiến tới gõ vang cánh cửa đan bằng tre. Người mở cửa chính là Viên Tố Quân, bà ấy gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

“Hướng…… Hướng Dương?”

“Mẹ!”

Trong phòng, Thẩm Húc nghe thấy thế, giật mình xô ngã cả cái ghế dựa: “Hướng Dương, là con thật à?”

Lúc này Viên Tố Quân đã kéo Thẩm Hướng Dương vào phòng, ôm con mình vào lòng, thấp giọng khóc thút thít rồi.

Thẩm Húc đứng bên ngoài, nhìn cánh cửa khép hờ, bước chân lại chần chừ không nhấc lên nổi. Trước khi tới Đông Thành, cà lúc trước khi tới nông trường, trong lòng hắn đều không có chút gợn sóng nào. Nhưng khoảnh khắc này, đột nhiên không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác rụt rè như vậy. Hắn căng thẳng.

Trong phòng, giọng Thẩm Hách truyền đến: “Hướng Dương, sao con lại tới đây? Con tới một mình à?”

“Con với anh Cả cùng nhau tới! Anh Cả? A, anh Cả đâu rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-266-gap-mat-cha-me.html.]

Thẩm Húc hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Thẩm Hách và Viên Tố Quân đồng loạt ngẩng đầu, sau đó đều chấn động.

Chu Song Oanh từng nói vẻ ngoài của hắn ít nhất giống với Thẩm Hách năm phần. Khi đó Thẩm Húc không cảm thấy gì cả, bây giờ khi gặp được người thật, mới giật mình phát hiện ra, ngũ quan của hai bên đúng là rất giống nhau, nói năm phần còn hơi thấp.

Tay Thẩm Hách run rẩy, Viên Tố Quân thì không nhịn được đã bước đến: “Con là… Húc Nhi? Là con à?”

“Là con!”

Tay Viên Tố Quân run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt Thẩm Húc, nhưng bàn tay giơ lên giữa không trung rồi lại hạ xuống, sau đó quay đầu đi, không biết nên đối mặt với Thẩm Húc thế nào: “Xin lỗi! Xin lỗi con! Do mẹ không tốt, đều là lỗi của mẹ! Năm đó vì sao mẹ lại không nhận ra con chứ! Người ta luôn nói mẫu tử liền tâm, nhưng mẹ lại không hề nhận ra được đứa con do chính mình sinh ra, ngây ngốc nhận con trai người khác làm bảo bối trong lòng mình.”

Viên Tố Quân loạng choạng, suy sụp ngồi trên ghế: “Con, mẹ… Mẹ không còn mặt mũi nào gặp con nữa. Tại mẹ đã hại con phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Đều tại mẹ!”

Thẩm Hách đỡ bà ấy, nhìn về phía Thẩm Húc, người đàn ông luôn rắn rỏi lúc này khóe mắt cũng đã ướt át: “Không phải lỗi của mẹ con, là do năm đó cha sắp xếp không thỏa đáng, do cha hại mẹ con, cũng hại cả con. Cha…”

Thẩm Húc cố nén chua xót đang dâng lên trong lòng: “Con không trách hai người, hai người đều không có lỗi, chỉ có thể trách lòng người đa đoan. Do Hướng Quế Liên quá đáng giận, không liên quan gì đến hai người.”

Thẩm Hướng Dương ở bên cạnh vội vàng phụ họa: “Đúng! Đều là lỗi của mụ già Hướng Quế Liên kia!”

Thẩm Húc đặt túi lớn tủi nhỏ lên bàn: “Chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ, đừng lãng phí thời gian vào chuyện ai đúng ai sai vô nghĩa ấy nữa.”

Hắn xoay người, nhìn Thẩm Hách và Viên Tố Quân: “Cha, mẹ!”

Hai tiếng này tựa như tiếng nói của trời cao, khiến Thẩm Hách và Viên Tố Quân bật khóc vì quá vui mừng.

Thẩm Húc chủ động nắm lấy tay Viên Tố Quân: “Con biết, năm đó mẹ đã rất gian nan mới sinh được con ra, con thật sự biết ơn mẹ. Con bị người ta đánh tráo không phải chuyện mẹ có thể đoán trước được. Lúc ấy mẹ đã quá vất vả rồi, đừng trách bản thân nữa.”

Viên Tố Quân khóc thút thít, gật đầu: “Được!”

Cảm xúc của Thẩm Hách tương đối nội liễm, chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, cũng rất vui mừng.

Ở trước mặt cha mẹ, Thẩm Hướng Dương đã quay lại đúng bản chất của mình, vui vẻ mở ra hết túi lớn túi nhỏ trên bàn: “Cha mẹ, chúng con mang theo rất nhiều đồ tới cho hai người. Cha mẹ xem!”

Thẩm Hách bước đến gần xem thử.

Loading...