Ra khỏi nông trường, đến chỗ vắng vẻ. Thẩm Húc mới buông tay ra. Thẩm Hướng Dương úp mặt vào tường, cả người run rẩy, bả vai không ngừng nhấp nhô. Cậu ta cố gắng kiềm chế, không để Thẩm Húc trông thấy dáng vẻ chật vật của mình, mất rất nhiều thời gian mới dần dần kéo lại được cảm xúc đang ở ranh giới sắp không thể khống chế, nhưng tâm trạng vẫn vô cùng không ổn.
Cậu ta lau sạch nước mắt trên khóe mi, nhìn về phía xa, sắc mặt vừa khó chịu vừa mang theo vài phần cô đơn.
“Từ khi em nhớ được chuyện, mọi người trông thấy cha mẹ đều rất khách khí. Người tới nhà chơi, ai cũng mang theo nụ cười nịnh nọt, đừng nói là dùng ngôn ngữ ác độc với cha, ngay cả sắc mặt cũng không dám thay đổi. Trong trí nhớ của em, từ trước đến nay cha luôn uy nghiêm, sao lại giống như bây giờ… Bây giờ…”
Cổ họng Thẩm Hướng Dương nghẹn ngào, không nói nên lời.
“Sau khi nhà mình xảy ra chuyện, em cho rằng em với chị gái đã nếm hết tình người ấm lạnh rồi, chúng em cũng từng nghĩ tới, điều kiện ở nông trường chắc chắn không tốt đẹp gì, có lẽ cha mẹ sẽ phải vất vả, sẽ rất mệt mỏi. Nhưng chúng em chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà hai người còn… Còn bị người khác sỉ nhục như vậy. Những người đó… Sao những người đó lại có thể làm như vậy?”
Cậu ta cúi đầu, nước mắt không khống chế được bắt đầu rơi xuống dưới.
Sắc mặt Thẩm Húc cũng hoảng hốt, đúng vậy, sao bọn họ có thể làm như vậy?
Năm đó Thẩm Hách đã phải mạo hiểm ẩn núp trong chính phủ ngụy cộng, lén lút ăn trộm tin tức cơ mật. Lần nào cũng nguy hiểm như đi trên bờ vực thẳm, sống hôm nay không biết ngày mai, ông ấy làm vậy vì ai?
Là vì nhân dân, vì đất nước có thể sớm ngày độc lập tự chủ, vì đánh đuổi quân địch ra khỏi quê hưowng, là vì khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mảnh đất này.
Ông ấy đã thành công, ông ấy đã làm được! Ông ấy đã dâng hiến tất cả tới ngày thắng lợi, nhưng sau khi thắng lợi thì sao?
Ông ta nhận được gì?
Mà người giống như Thẩm Hách, còn rất rất nhiều. Bọn họ bị cơn sóng thời đại này gạt bỏ, có người rơi váo xoáy nước, có người giãy giụa trong xoáy nước gian nan cầu sinh, bọn họ bị chặt đứt cánh, bị đập nát ngạo khí, thậm chí còn mất hết tôn nghiêm.
Lẽ ra bọn họ phải là anh hùng, cuộc sống tốt đẹp của quần chúng nhân dân hiện tại là do cố gắng của bọn họ đổi lấy. Nhưng lúc này, quần chúng nhân dân có được cuộc sống mới không dễ gì có được lại đối xử với bọn họ thế nào?
Là từng câu chửi rủa không ngớt, là từng ngụm nước miếng nối tiếp nhau…
Mọi người đều nói: Bóng tối rồi sẽ qua đinh, bình minh cuối cùng sẽ đến.
Nhưng nhìn lại giai đoạn lịch sử này, có bao nhiêu người đã bị c.h.ế.t oan trong bóng tối, không thể chờ đến khi bình minh lên?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-265-toi-nong-truong.html.]
Không biết từ khi nào, hốc mắt Thẩm Húc cũng đã ươn ướt. Hắn an ủi Thẩm Hướng Dương: “Sẽ ổn thôi! Rồi sẽ tốt lên!”
“Thật sự sẽ tốt lên sao?”Thẩm Hướng Dương có chút nghi ngờ, ít nhất trước mắt cậu ta không hề nhìn thấy hy vọng tốt lên nào. Cuộc sống của cậu ta và chị gái còn có thể nói là tạm ổn, không vấn đề gì, nhưng cha mẹ sống trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ có thể kiên trì được không?”
“Sẽ! Anh đã nói rồi, cùng lắm không quá hai năm, cha mẹ nhất định có thể sửa lại án xử sai.”
Thẩm Hướng Dương cười khổ: “Anh Cả, anh đừng trêu em!”
Thẩm Húc trợn trắng mắt, được rồi! Không tin thì thôi, đến ngày đó, cậu ta sẽ tin tưởng.
“Thôi nào, đừng như vậy nữa. Chúng ta quay về nhà khách chỉnh trang lại một chút, ngày mai tới thăm cha mẹ. Chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài, đừng để cha mẹ biết chúng ta đã nhìn thấy.”
Thẩm Hướng Dương gật đầu: “Em biết rồi! Còn cả chuyện Lưu Cường trước đó nữa, trước khi xuất phát, chị gái đã cố ý dặn dò em, tạm thời đừng nói cho cha mẹ biết.”
Tất nhiên là Thẩm Húc hiểu được, bây giờ nói với bọn họ thì có ích lợi gì đâu? Chẳng qua chỉ tăng thêm lo lắng cho Thẩm Hách và Viên Tố Quân mà thôi, Muốn nói cũng phải đợi sau khi sửa lại án xử sai rồi nói.
***
Ngày hôm sau.
Hai người đến tìm quản lý nông trường, nói rõ mục đích của mình. Người quản lý kia họ Trương, chức vụ chủ nhiệm, bước tới ngồi lên ghế bành, chân bắt chéo, châm thuốc hút, quan sát bọn họ từ trên xuống dưới: “Hai người đó là phần tử xấu, không phải muốn gặp là có thể gặp được, Đặc biệt là hai cậu còn mang theo túi lớn tủi nhỏ, ai biết các cậu mang theo thứ gì bên trong.”
Thẩm Húc vội vàng bước đến, nhét vào tay đối phương tờ mười đồng: “Đồng chí, lời anh nói chúng tôi đều hiểu. Anh yên tâm, các anh có thể kiểm tra đồ chúng tôi mang đến, không có hàng cấm đâu.”
Vân Chi
Nói xong, Thẩm Húc chủ động mở hết tất cả túi đựng ra, hai cái túi lớn nhất, nặng nhất thì đẩy tới trước mặt chủ nhiệm Trương: “Đồng chí, mấy thứ này đều là thổ sản quê nhà, do chúng tôi tự làm ra không đáng tiền, coi như nếm thử chút đồ mới lạ, ngài đừng ghét bỏ.”
Nói không đáng tiền là lời khiếm tốn, thật ra khi mở chiếc túi kia ra, tuy rằng không nhìn thấy bên dưới, nhưng chỉ bên trên thôi, đã có thể trông thấy không ít thứ tốt rồi, nào là sữa bột, sữa mạch nha, còn có cả thịt khô, lạp xưởng nữa.
Sắc mặt chủ nhiệm Trương chuyển từ lạnh lùng sang ôn hòa, còn mang theo vài phần ý cười: “Được rồi, đúng lúc bây giờ đang là mùa đông, cũng không nhiều việc lắm, bọn họ đều đang nghỉ ngơi, để tôi bảo người dẫn hai cậu qua đó.”
Nói xong, anh ta cất túi đồ xuống dưới bàn, rồi nhấc rèm vải lên gọi một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi tới. Sau khi dặn dò một lát, cậu nhóc kia dẫn hai người đi tới chỗ ở của vợ chồng Thẩm Hách.