Khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, ba người lại lần nữa lên xe. Khi xe vào Đông Thành, trời vẫn chưa sáng. Ba người tìm được nhà khách nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc đi cùng Hoắc Đông Thăng trước, lái xe đưa hàng hóa tới nhà máy bên này, đây là công việc của đội vận chuyển, đã liên hệ trước với bên này, hai người chỉ cần mang giấy xác nhận đến là được.
Một chuyến qua lại không dễ dàng, khi về cũng không thể đi xe không. Hàng hóa mang tới dỡ xuống xong, đợi tới khi về trên xe sẽ có một đám hàng hóa khác.
Buổi chiều, Thẩm Húc và Hoắc Đông Thăng tách nhau ra. Hắn đi cùng với Thẩm Hướng Dương, cùng nhau tới nông trường trước.
Nông trường Ngũ Tinh có quy mô rất lớn, không chỉ gieo trồng tiểu mạch, lúa nước, còn nuôi cả gà vịt… Đáng tiếc, bây giờ là mùa đông, mặt đất bị bao phủ bởi một tầng tuyết đọng rất dày, không nhìn ra được thứ gì. Nông trường bên này không giống những nơi khác, trong nông trường ngoài nhân viên, người bị hạ phóng ra, còn có rất nhiều cư dân bản địa.
Cũng chính bởi vậy, nông trường mới không hoàn toàn đóng kín. Rất nhiều người dân bản địa đều có thể tự do ra vào, không khác nông thôn bình thường lắm. Chỉ có một khu vực sâu nhất bên trong là canh phòng tương đối nghiêm ngặt, trong đó đều là phần tử thuộc phái tư bản, hoặc là phần tử phản động…
Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương tùy tiện gõ cửa một hộ gia đình trong nông trường.
Người mở cửa là một bác gái tầm bốn năm chục tuổi.
“Chào bác gái, chúng cháu đi ngang qua đây mà trời lạnh quá, có thể xin bác chén nước ấm uống không?”
“Các cậu là thanh niên trí thức từ nơi khác tới à?” Nghe thấy khẩu âm không giống người đại phương, bác gái có chút nghi ngờ. Thời đại này ngoài thanh niên trí thức ra, gần như không có người từ nơi khác đến.
Thẩm Húc lấy ra chứng minh thân phận của mình: “Chúng cháu từ nơi khác tới, nhưng không phải thanh niên trí thức.”
Bác gái gọi cháu trai nhà mình ra, bảo cậu bé nhìn xem trên đó viết gì, khi biết là đội vận chuyển, nghi ngờ trong lòng mới tan biến,
Lúc rót nước cho hai người, bà ấy không nhịn được cảm thán hai câu: “Công việc tốt đấy, nhóc con không tồi.”
“Đúng là công việc tốt thật, nhưng cũng vất vả, phải vào nam ra bắt, đi đến những khu vực khác nhau trên cả nước, có điều cũng học hỏi thêm được nhiều thứ. Con người cháu khi đến nơi nào, đều thích đi dạo tìm hiểu về nơi đó. Cháu nghe nói nông trường Ngũ Tinh rất nổi tiếng, rất nhiều thanh niên trí thức bị phân tới Đông Thành đều muốn đến nông trường, nên mới tò mò qua đây tìm hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-264-nong-truong-ngu-tinh.html.]
Nhắc tới chuyện này, bác gái lập tức hớn hở như cùng chung vinh dự: “Đúng là thế thật, trong nông trường chỗ chúng tôi có gạo có tiểu mạch, còn có gà vịt thịt cá, ngày thường đều được chia một ít, ai chẳng muốn tới? Hơn nữa so với những nơi khác, nông trường chỗ chúng tôi công việc nhẹ nhàng hơn nhiều, công điểm lại không hề ít. Dù sao bên này cũng là nông trường, cũng thu nhận rất nhiều phần tử xấu bị bắt tới cải cạo, công việc nặng nhọc bẩn thỉu, đa phần đều sắp xếp cho bọn họ làm cả rồi.”
Vân Chi
Nghe đến đó, trái tim Thẩm Hướng Dương thắt lại, vội vàng cúi đầu che giấu cảm xúc khác thường của mình.
“Vậy thì đúng là không tồi.”
Thẩm Húc vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng hò hét vang lên. Hắn quay đầu nhìn qua, thì trông thấy ở quảng trường phía xa đang có một đám người bị áp giải lên bục cao chính giữa, trong đám người đó có nam có nữ, có vài người ăn mặc rách rưới cũ nát. Đám người vừa bị áp giải lên đài, người bên dưới lập tức chửi rủa phỉ nhổ.
“Bác gái, chuyện này là…”
“Đám người đó đều là phần tử xấu, cứ cách một khoảng thời gian, nông trường lại tiến hành phê bình giáo dục bọn họ một lần. Dù sao cũng là người do lãnh đạo bên trên bắt qua đây cải tạo, chúng tôi phải cải tạo bọn họ cho tốt.”
Cải tạo tôt! Cải tạo tốt! Cải tạo tốt cái cmm!
Thẩm Húc hít sâu một hơi.
Trên quảng trường, lại một đám “Phần tử xấu” khác lên bục, lại một đợt “Cải tạo” nữa diễn ra.
Thẩm Húc cảm nhận được rõ ràng, hô hấp của Thẩm Hướng Dương bên cạnh đã thay đổi, sắc mặt trắng bệch, chân nâng lên muốn đi về phía trước. Thẩm Húc đoán, có lẽ cha mẹ Thẩm cũng đang có mặt trên bục cải tạo kia. Hắn nhanh tay giữ chặt Thẩm Hướng Dương lại.
Bác gái vẫn đang tiếp tục câu chuyện: “Hai cậu có muốn đi theo mọi người, cùng nhau giáo dục bọn họ không?”
Giáo dục? Chửi rủa, mắng mỏ, nhổ nước miếng là giáo dục sao?
“Thội thôi. Bác gái, cảm ơn bác! Chúng cháu còn có việc, chúng cháu xin phép đi trước!”
Thẩm Húc túm chặt Thẩm Hướng Dương, kéo cậu ta ra ngoài.
Không thể để Thẩm Hướng Dương làm ra hành vi xúc động nào! Bây giờ vẫn chưa phải lúc chứng tỏ khí phách.